Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 118: Làng Công Dương (30)

Ngày cập nhật : 2025-06-18 11:12:04
Con đường núi quanh co dẫn lên, hai bên là những buồng điện thoại đỏ nổi bật và kỳ dị. Buồng điện thoại rất mới, cứ như vừa được quét sơn.
Thẩm Tư Niên bình tĩnh bước vào một buồng, mở cửa, lần lượt nhấc điện thoại.
Đầu bên kia không có âm thanh.
Anh ta nói với Tô Thanh Ngư: “Cô nghe điện thoại bên trái, tôi nghe bên phải. Nếu cô nghe đầu dây kia nói ‘Chúng ta chơi trốn tìm’, cô đồng ý và nói rằng chúng ta sẽ đi tìm cô ấy.”
Tô Thanh Ngư thẳng thắn nói: “Tôi không làm được vì tôi không thể tin anh.”
Thành thật mới là chiêu sát thương.
Thẩm Tư Niên câm nín, anh ta không thể thuyết phục Tô Thanh Ngư vì nếu đổi vai, anh ta cũng không tin đối phương.
Chung quy lại hành động này quá quỷ dị.
“Thôi vậy, để tôi.”
Thẩm Tư Niên gần như bất lực với Tô Thanh Ngư cứng đầu.
Hệ thống trong đầu liên tục phàn nàn về cô.
Thẩm Tư Niên đau đầu.
Tô Thanh Ngư vội.
Cô rất vội, nhưng không quá vội như vậy.
Dù sao thì an toàn là trên hết.
Khi đến cuộc gọi thứ năm, đầu dây kia vang lên tiếng “xẹt xẹt” của dòng điện rồi tiếng cười trong trẻo của một bé gái.
“Chúng ta chơi trốn tìm, các người đến tìm tôi nhé…”
“Được.”
Thẩm Tư Niên cúp máy.
Các buồng điện thoại hai bên lập tức trở nên cũ kỹ, sơn đỏ bong tróc, mạng nhện giăng đầy buồng, vô số giòi trắng bò ra từ ống nghe.
Bầu trời phủ mây đen.
Dù là ban ngày nhưng con đường phía trước tối đen.
“Thẩm Tư Niên, anh nhìn dưới đất.”
Tô Thanh Ngư bật đèn pin, chỉ vào những sợi tóc đen trên mặt đất.
“Đi theo tóc.”
Tô Thanh Ngư gật đầu, chiếc chìa khóa vàng trong túi nóng ran.
Sức bền Thẩm Tư Niên tốt hơn, đôi chân dài bước nhanh, chạy về phía trước.
Những sợi tóc dẫn đến một gò đất thì biến mất.
Cách đó không xa có vài ngôi mộ mọc đầy cỏ dại.
Sau mỗi bia mộ là những bóng người đen mờ đang đứng.
Họ chỉ yên lặng đứng đó, không có âm thanh cũng không cử động.
Tô Thanh Ngư nhắc nhở: “Bên kia có thứ gì đó.”
“Kệ, đào gò đất này trước.”
Tô Thanh Ngư và Thẩm Tư Niên cùng đào gò đất. Vì không có dụng cụ, họ đành bới bằng tay.
Móng tay đầy bùn đất, vài mảnh thủy tinh vỡ trong đất làm xước ngón tay Tô Thanh Ngư.
Đây chỉ là vết thương nhỏ, cô không bận tâm.
Khi bới được lớp đất trên cùng, đột nhiên vô số rắn trườn ra từ bên trong, bất ngờ lao tới cắn họ.
Tốc độ cực nhanh, gần như không thể tránh.
“Nắm bảy tấc rắn!”
Khi Thẩm Tư Niên túm con rắn cắn vào tay mình, vết thương chuyển màu đen tím: “Rắn này có độc!”
“Thật hiểm độc.”
Tay của Tô Thanh Ngư cũng bị cắn.
Cô lập tức hút máu ra rồi bóp chặt mạch máu để ngăn độc lan nhanh.
Vết thương bỏng rát.
Vô Tâm bóp chết hết lũ rắn còn lại tiến gần cô.
Khi những con rắn độc tản đi, trong hố lộ ra một chiếc rương sắt lớn.
Trên nắp rương khắc hình ba bé gái nắm tay nhau.
Một bé gái tay trái cầm hoa, tay phải ôm chim.
Một bé gái tay trái cầm bản đồ kho báu, tay phải cầm chìa khóa vàng.
Bé gái còn lại đứng giữa, hai tay nâng áo cưới đỏ.
Rương bị khóa.
Thẩm Tư Niên ngồi bệt xuống đất tựa vào gốc cây, dùng tiền âm phủ vừa lấy từ Tô Thanh Ngư để đổi thuốc giải độc.
Vì Tô Thanh Ngư xử lý vết thương kịp thời, trúng độc không sâu nhưng nửa cánh tay đã mất cảm giác.
“Loài rắn vừa cắn chúng ta là rắn lục tre, cực độc!”
Thẩm Tư Niên uống thuốc giải độc, nghỉ một lúc rồi đứng dậy, cầm bó hoa đến trước mặt Tô Thanh Ngư: “Khó chịu à? Cô nghỉ ngơi bên cạnh trước đi.”
Anh ta lấy rương sắt từ hố, dùng đá đập vỡ ổ khóa rỉ sét.
Một con chim nhỏ vỗ cánh bay khỏi rương.
Quá bất ngờ, không kịp giữ.
Thứ còn lại dưới đáy rương là áo cưới đỏ.
“Ra đây đi, quỷ dị khế ước của ta!”
Thẩm Tư Niên triệu hồi quỷ dị. Sau lưng anh ta xuất hiện cậu em trai từ phó bản 【Ngôi nhà ngọt ngào】 và một quỷ dị lạ.
Quỷ dị đó giống như dân làng này, nửa thân trên là người, nửa dưới là móng dê.
Hai đánh một, Thẩm Tư Niên tự tin.
Vô Tâm chắn trước Tô Thanh Ngư.
Tô Thanh Ngư bình tĩnh hỏi: “Động binh lớn thế này, anh định giết tôi ở đây à?”
Thẩm Tư Niên đắc ý cong môi: “Đừng nói thế, tôi là công dân tốt tuân thủ pháp luật. Cô đã trúng độc, hoàn toàn không cần ra tay. Tôi chỉ thông báo với cô cái rương này thuộc về tôi.”
Tô Thanh Ngư lộ vẻ tức giận, cô chống người định đứng dậy nhưng thử hai lần lại yếu ớt ngồi xuống.
Triệu hồi quỷ dị, không giấu thực lực là cách Thẩm Tư Niên đe dọa Tô Thanh Ngư, ngăn cô dùng Vô Tâm cướp rương.
Anh ta quyết lấy cái rương này.
Tô Thanh Ngư thở dài, bất mãn nói: “Nếu không phải lũ rắn độc bất ngờ xuất hiện, anh chưa chắc là đối thủ của tôi! Thôi, anh với tôi vốn cạnh tranh công bằng, giờ anh thắng rồi, đồ thuộc về anh.”
“Cô cũng biết điều đấy.”
Thẩm Tư Niên lấy áo cưới đỏ trong rương: “Tôi hỏi cô lại lần cuối, cô có muốn làm bạn gái tôi không? Nếu cô đồng ý tôi sẽ cho cô mặc áo cưới đỏ, cài hoa đỏ. Dĩ nhiên tôi cũng sẽ đưa cô rời phó bản này.”
Nếu không có Vô Tâm, Thẩm Tư Niên chắc chắn sẽ nhân lúc Tô Thanh Ngư yếu ớt, ép cô mặc áo cưới đỏ.
Nhưng anh ta kiêng dè Vô Tâm, cũng không muốn tốn tiền âm phủ hay trả giá bằng máu để dùng quỷ dị khế ước, đành dụ dỗ Tô Thanh Ngư.
Tô Thanh Ngư từ chối thẳng thừng: “Không.”
Thẩm Tư Niên cười lạnh: “Không nghe khuyên, vậy cô ở đây chờ chết đi.”
Dù sao anh ta đã lấy được thứ Hoa Mộc Cẩn muốn, có thể rời phó bản rồi.
Nói xong Thẩm Tư Niên cầm đồ bỏ đi.
Khi anh ta rời khỏi, vẻ đau đớn trên mặt Tô Thanh Ngư biến mất.
Cô đứng dậy phủi bụi trên người.
Rắn lục tre tuy độc nhưng mỗi lần cắn lượng độc tiết ra ít, độc tính yếu, hiếm khi gây chết người.
Tô Thanh Ngư kịp thời hút máu độc, hành động không bị hạn chế.
Vừa rồi diễn kịch vì bản đồ kho báu cô cần không ở trong rương.
Chỉ khi đuổi Thẩm Tư Niên đi cô mới tiếp tục tìm.
Dời chiếc rương trống.
Tô Thanh Ngư đào tiếp.
Tay cô chạm vào thứ mềm mại.
Đó là một thi thể thối rữa nặng, úp mặt xuống, tứ chi đã mục nát đầy giòi, gián bò ra từ khắp cơ thể.
Chỉ có mảng da sau lưng vẫn tươi.
Trên đó chi chít hình xăm.
Cô tìm được bản đồ kho báu rồi.
Kìm nén ghê tởm, Tô Thanh Ngư xé mảng da xăm bản đồ từ lưng thi thể.
Cô tìm lại ổ khóa vừa bị Thẩm Tư Niên đập vỡ.
Cô so sánh chìa khóa vàng với ổ khóa, chúng hoàn toàn không khớp.
Quả nhiên như vậy, Tô Thanh Ngư nở nụ cười ranh mãnh.

Bình Luận

3 Thảo luận