Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 342: Bờ biển Ánh Nắng (23)

Ngày cập nhật : 2025-09-07 20:25:06
“Ta mượn được cái rìu rồi.”
Anh ta mặc áo choàng đen, dù có dơ bẩn cũng không lộ ra.
Tô Thanh Ngư quan sát Bạch Hỏa giả trước mặt.
Mặt trời đỏ rực nhuộm nửa bầu trời thành sắc máu.
Ánh hoàng hôn kéo dài cái bóng của gã.
Chỉ thấy anh ta giơ cánh tay màu xanh xám, mặt cắt của cánh tay bằng phẳng, bàn tay sưng phồng nắm chặt chiếc rìu, chất lỏng xanh đặc sệt chảy xuống, kéo thành sợi.
Cánh tay này, rõ ràng là tháo từ một công nhân đội mũ bảo hộ trắng.
Cầu đầu tiên quy tắc thứ nhất của nhà phát triển 【Bờ Biển Ánh Nắng】.
【Đồng đội của bạn đáng tin cậy, xin đừng nghi ngờ đồng đội, dù đồng đội của bạn có hành động kỳ lạ.】
“Rất tốt, nhưng mà giờ không cần rìu nữa. Lúc anh vừa đi, tôi mượn được rìu từ đám công nhân đội mũ đỏ, đã dựng xong nhà gỗ rồi.”
Tô Thanh Ngư vui vẻ giới thiệu thành quả của mình: “Bên trái là của tôi, bên phải là của anh, hai căn hộ độc thân đấy.”
Bạch Hỏa giả không để ý đến Tô Thanh Ngư mà giơ cánh tay lên, bước đến dưới cây cọ, dùng bàn tay cụt ấy chém từng nhát vào thân cây.
Tô Thanh Ngư không quan tâm Bạch Hỏa làm gì.
Trước khi màn đêm buông xuống, cô mở chiếc hộp gỗ vuông vắn, nằm vào trong.
Những mảnh gỗ vụn bên trong hơi đâm vào người.
Tô Thanh Ngư bảo Bạch Nguyên Hương ngồi lên hộp gỗ của cô, đồng thời dặn dò, nếu có nguy hiểm, nhớ vác cả người lẫn hộp gỗ chạy trốn.
Chủ yếu là tiện lợi, nhanh chóng, dễ mang theo.
Bạch Nguyên Hương vô cảm nói rằng lục phủ ngũ tạng của cô ấy rỗng không, không thể khiêng đồ quá nặng.
Tô Thanh Ngư càu nhàu: “Bảo cô vác tôi, cô nói không nổi, nhưng đưa cô một trăm cân vở bài tập, chắc chắn cô vác lên chạy ngay.”
Bạch Nguyên Hương lại gật đầu: “Chủ nhân, hai trăm cân bài tập tôi cũng làm được.”
Sức mạnh của sự ám ảnh, không thể xem thường.
Ánh trăng nhợt nhạt, gió ngừng thổi, biển cả chìm vào tĩnh lặng chết chóc.
Tô Thanh Ngư đục một lỗ nhỏ trên thành hộp gỗ để thở.
Cô nằm trong đó, có thể thở bình thường.
Khi xây dựng hộp gỗ, Bạch Nguyên Hương đã đọc xong các quy tắc và nói với cô rằng trong quy tắc nhà phát triển của 【Bờ Biển Ánh Nắng】 có ba phần bị ô nhiễm.
Thứ nhất, phần giới thiệu, ngoài những đoạn được gạch đỏ, tất cả đều bị ô nhiễm.
Những đoạn được gạch đỏ là: “cản trở”, “quay đầu lại”, “tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc dưới đây”.
Thứ hai, phần nội dung quy tắc, điều thứ tư bị ô nhiễm.
【Đừng cố tìm kiếm ghi chép của nhà phát triển, sự chú ý của bạn nên tập trung vào công việc phát triển.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=342]

Tiếp tục công việc phát triển, không được gián đoạn.】
Thứ ba, phần nội dung quy tắc, câu thứ ba của điều luật thứ mười bị ô nhiễm.
【Hãy tránh xa… kha kha kha… mổ bụng cá voi.】
Những phần bị ô nhiễm trong nội dung quy tắc không khó nhận ra.
Một là bị “nó” ô nhiễm, không muốn cô tiếp cận nơi đó.
Hai là xuất hiện dấu vết ô nhiễm rõ ràng.
Tuy nhiên, về phần giới thiệu, Tô Thanh Ngư vẫn chưa hiểu rõ, đặc biệt là từ “quay đầu lại” có nghĩa gì? Là quay về phía bên kia của hang động sao?
Bên ngoài hộp gỗ, tiếng chặt cây có nhịp điệu vang lên, Tô Thanh Ngư thả lỏng cơ thể, từ từ chìm vào giấc ngủ trong không gian chật hẹp.
Nửa đêm, Tô Thanh Ngư đột nhiên cảm thấy hơi thở ngưng trệ, như thể đang ngủ thì bị thứ gì đó bóp cổ, cô giật mình tỉnh giấc.
Bóng tối mịt mù, đưa tay không thấy năm ngón.
Trong chiếc hộp gỗ chật chội, Tô Thanh Ngư cảm thấy ngực nặng nề, bóng tối bao trùm cô. Lỗ nhỏ trên thành hộp không có chút ánh sáng nào, tiếng chặt cây cũng biến mất.
Bạch Hỏa đi đâu rồi? Có phải đã về hộp gỗ nghỉ ngơi không?
Trong không gian ngột ngạt, Tô Thanh Ngư nghe rõ tiếng thở và nhịp tim của chính mình.
Sau đó, tiếng gõ vang lên từ tấm gỗ phía trên cùng.
“Cộc cộc cộc”
Mỗi tiếng gõ cách nhau vài giây.
Tiếng gõ càng lúc càng lớn, Tô Thanh Ngư cố gắng giữ nhịp thở ổn định.
Câu thứ ba quy tắc thứ hai nhà phát triển 【Bờ Biển Ánh Nắng】.
【Nhớ đóng chặt cửa sổ và cửa ra vào, không để ý đến tiếng gõ cửa, không được mở cửa.】
Gõ lên nắp quan tài cũng coi như gõ cửa.
Tô Thanh Ngư không bận tâm.
“Trả rìu cho tôi, trả rìu của tôi lại đây.”
“Mở cửa ra, tôi đến lấy rìu của mình.”
“Kha kha kha… Tôi biết cô ở trong đó…”
Là giọng của người công nhân ban ngày đã cho cô mượn rìu.
Chiều nay, sau khi họ lắp xong tấm bảng gỗ mới, người công nhân không muốn nói thêm lời nào với Tô Thanh Ngư, vội vã rời đi. Tô Thanh Ngư lén đi theo, phát hiện họ tiến vào hang động rồi biến mất.
Bây giờ đêm đã khuya, không thể là người công nhân đó.
Con rối chú hề chui ra từ túi của Tô Thanh Ngư. Trong bóng tối, nó giẫm lên cánh tay cô, kiễng chân, áp mặt vào lỗ thở, phát ra âm thanh “két két két” sắc nhọn, như thể đang giúp Tô Thanh Ngư xua đuổi thứ bẩn thỉu bên ngoài.
Dù vậy, Tô Thanh Ngư cảm nhận được chiếc hộp gỗ cô đang nằm bị ai đó nhấc lên.
Là Bạch Nguyên Hương sao?
Không đúng, Bạch Nguyên Hương từng nói cô ấy rỗng ruột, không thể khiêng nổi Tô Thanh Ngư.
Khoảng mười phút sau, thứ bên ngoài đặt hộp gỗ xuống.
Trái tim đang lơ lửng của Tô Thanh Ngư vẫn chưa kịp hạ xuống, cô đã nghe thấy một âm thanh khiến người ta lạnh gáy hơn.
Đó là tiếng cát bị đào bới.
“Xạt xạt—xạt xạt”
Thứ bên ngoài đang dùng cuốc đào cát, từng nhát từng nhát.
Tô Thanh Ngư lập tức nhận ra, mình đang đối mặt với nguy cơ bị chôn sống.
Cô vội kiểm tra thời gian. Nếu thời điểm mặt trời mọc ở đây giống bên kia hang động, thì phải sau 5 giờ sáng, mặt trời mới nhô lên từ đường chân trời.
Bây giờ là 4 giờ sáng.
Nếu bị chôn sống, chút không khí trong hộp gỗ này tuyệt đối không đủ để cầm cự một tiếng.
Không thể rời hộp gỗ, làm sao để phá cục?
Tô Thanh Ngư lập tức lấy ra chiếc lông vũ màu hồng mà Đỗ Vũ tặng cô trong phó bản 【Nhà máy nước giải khát Sao Mai】 – một đạo cụ quỷ dị.
Chiếc lông vũ nhẹ nhàng như đôi cánh của yêu tinh.
Cô lục từ ba lô đen ra chiếc bật lửa, ngay lập tức, một ngọn lửa hồng phấn bùng lên ở đầu chiếc lông.
Ngọn lửa không mạnh mẽ, nhưng tỏa ra ánh sáng dịu dàng, mộng mị.
Lửa lan dọc theo vân lông, giống như màu nước từ từ loang ra.
Tiếng đào hố bên ngoài hộp gỗ đột nhiên ngừng bặt.
Công dụng của đạo cụ quỷ dị này là trước khi lông vũ cháy hết, nó có thể giúp người sử dụng che giấu danh tính con người và ngụy trang thành quái dị.
“Biến mất rồi, thứ trong hộp gỗ biến mất rồi.”
Bên ngoài hộp gỗ vang lên tiếng thì thầm của một người đàn ông.
Sau đó, nắp hộp gỗ lại bị gõ vang.
Tô Thanh Ngư nín thở, kéo chiếc áo choàng hồng phấn trong ba lô đen ra, trùm lên người rồi cẩn thận che chở cho ngọn lửa.
Theo đà cháy của ngọn lửa, lông vũ dần thay đổi, từ màu hồng phấn chuyển thành đỏ thẫm, tựa như một đóa hồng đang nở rộ.
Không gian trong này chật hẹp, nếu ngọn lửa làm cháy hộp gỗ, cô sẽ lập tức biến thành một hộp cơm tự sôi.

Bình Luận

31 Thảo luận