Thang máy bên cạnh cũng dừng lại cùng lúc.
Ngón tay thon dài của Tô Thanh Ngư gõ trên màn hình điện thoại, sau khi chuyển khoản, cô quay đầu ra lệnh cho Ưu Ưu: “Nếu tôi trả bao lì xì mà cô ta vẫn tấn công tôi, cậu giúp tôi giết cô ta.”
“Chủ nhân, có tôi ở đây, cô ta không làm gì được cô đâu. Cô phải tin tưởng tôi chứ.”
Ưu Ưu vươn vai, dưới lớp sơn dầu, dáng vẻ có phần lười biếng, cậu ta rất tự tin vào năng lực của mình. Trong phó bản này, chỉ cần cậu ta muốn, không quỷ dị nào có thể làm hại chủ nhân.
Tô Thanh Ngư nhìn thân hình nhỏ bé của cậu ta, còn cô bé bên kia to gấp ba lần.
Chắc chắn nắm đấm của cô ta lớn hơn cả khuôn mặt cậu.
Cô hỏi thêm: “Cậu có thể ngăn không cho cô ta vào thang máy không? Nếu cô ta vào sẽ chiếm nửa thang máy, lúc đó tôi khó mà đẩy cô ta ra mà không chạm vào người.”
“Chủ nhân yên tâm đi, đánh nhau không dựa vào vóc dáng đâu.”
Ưu Ưu vỗ ngực, tỏ vẻ thân hình nhỏ bé nhưng chứa đựng năng lượng lớn.
Tô Thanh Ngư cười: “Tôi tin cậu.”
Tầng năm.
Cửa thang máy hai bên đồng thời mở.
Nhưng khi cửa thang máy bên Tô Thanh Ngư mở, cô bé mũm mĩm đã đứng ngay cửa, khí thế hung hăng, dùng ngón tay mũm mĩm chỉ vào cô: “Đồ lừa đảo! Ăn trộm! Dám lừa bao lì xì của bà nội tôi! Để xem tôi bóp nát cô thế nào!”
Cô bé như một con tinh tinh giận dữ, vươn tay về phía Tô Thanh Ngư.
“Khoan đã, tôi có lời muốn nói.”
Tô Thanh Ngư ném bao lì xì ra rồi lấy một xấp tiền âm phủ, trở thành người chủ động: “Bao lì xì này chỉ có sáu đồng tiền âm phủ, cô nghĩ tôi để tâm sao? Cô nhìn xấp tiền âm trong tay tôi này, bốc đại một tờ cũng vượt xa số tiền trong bao lì xì.”
“Vậy sao cô lại lấy bao lì xì của bà nội tôi?”
Tô Thanh Ngư nghiêm túc nói: “Vậy các người làm cháu cần tự kiểm điểm bản thân. Bà nội ở nhà một mình, cô đơn biết bao, trống trải biết bao. Nhà cửa đầy bụi bặm, chỉ có bức ảnh gia đình được lau sạch, rõ ràng thường xuyên được vuốt ve ngắm nhìn. Người lớn tuổi rồi, không đòi hỏi nhiều về vật chất. Bà nội cần người bầu bạn, cần được chăm sóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=394]
Các cô thường không ở nhà, tôi thấy bà nội đáng thương nên qua trò chuyện cùng bà, có gì sai? Những việc các cô không làm được, chẳng lẽ không cho phép người khác làm sao?”
Cô bé tạm thời bị cứng họng.
Cô bé đứng tại chỗ, như đang suy nghĩ lời Tô Thanh Ngư nói.
Đầu óc không đủ nhanh, không nghĩ ra lời phản bác.
Tô Thanh Ngư tiếp tục: “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn nuôi dưỡng mà cha mẹ chẳng còn. Cô với tôi đứng đây, chẳng phải đang lãng phí thời gian bầu bạn với bà nội sao? Mau về đi, nhận ra lỗi và sửa đổi, vẫn còn hy vọng.”
Cô bé xoay người bước đi, Tô Thanh Ngư chưa kịp thở phào, cô bé đột nhiên quay lại, chống nạnh, trợn mắt giận dữ: “Không đúng, bà nội tôi có người bầu bạn, bố, cô và chú út đều ở nhà với bà! Cô là đồ trộm cắp! Tôi không nghe cô nói!”
Cô bé nhắc đến sáu cái đầu trong tủ lạnh.
“Chủ nhân của tôi đã cho cô cơ hội, là cô không biết quý trọng. Nếu cô không thích nói chuyện với chủ nhân, thì xem tôi biểu diễn nhé.”
Ưu Ưu đứng chắn trước Tô Thanh Ngư, búng tay một cái, vô số dải lụa đủ màu từ trên trời rơi xuống, vây quanh cậu ta như một sân khấu nhỏ.
Cô bé không động đậy được.
Ưu Ưu nhảy điệu múa chú hề, rồi nói với cô bé mũm mĩm sưng phù: “Để tôi làm ảo thuật cho cô xem.”
Cậu ta mặc bộ đồ chú hề sặc sỡ, môi tô đỏ tươi thành hình dáng khoa trương.
Cậu ta tháo chiếc mũ đầy chuông, đưa tay vào mũ, lôi ra một con thỏ mắt xanh nhảy nhót.
Con thỏ thoát khỏi tay cậu ta, chạy về phía cô bé đang chặn cửa thang máy.
Cô bé bị màn biểu diễn của Ưu Ưu thu hút, chăm chú nhìn cậu ta.
Ngón tay Ưu Ưu linh hoạt, động tác mượt mà bí ẩn, một lá bài bình thường trong tay cậu ta thoắt cái biến thành con dao sắc, rồi lại hóa thành bông hồng đỏ rực rỡ, kiều diễm như muốn nhỏ nước.
“Bông hoa này, tôi muốn tặng cho chủ nhân, hy vọng sau này chủ nhân sẽ yêu thương tôi nhiều hơn.”
Ưu Ưu đặt bông hồng trước mặt Tô Thanh Ngư.
Tô Thanh Ngư nhận bông hồng: “Cảm ơn.”
Bông hồng trong tay cô lại biến thành cát trắng, chảy qua kẽ tay, rơi xuống đất, biến mất.
Ưu Ưu xoay một vòng tại chỗ, biểu cảm vốn vui vẻ hoạt bát đột nhiên trở nên u ám, cậu ta hạ giọng, nói với cả hai: “Bây giờ là màn biểu diễn cuối của tôi, tôi cần một khán giả hợp tác.”
Ngón tay cậu chỉ qua lại giữa Tô Thanh Ngư và cô bé.
“Đếm binh đếm tướng, cưỡi ngựa đánh trận, chỉ trúng ai, tôi chọn người đó cùng làm ảo thuật.”
Không ngoài dự đoán, Ưu Ưu chỉ trúng cô bé.
Cậu ta từng bước tiến về phía cô bé. Khi còn xa, cô bé không cảm nhận được áp lực từ cậu ta, nhưng khi Ưu Ưu đến gần, cô bé mới muộn màng nhận ra chú hề trước mặt khác hẳn những cư dân cô từng gặp trong tòa nhà này.
Cô bé giãy giụa muốn trốn thoát.
Nhưng chân cô bé như bị dính keo 502 xuống sàn, không thể nhúc nhích.
Ưu Ưu biến ra một chiếc khăn tay, ném lên không trung, nó hóa thành tấm vải đỏ khổng lồ, phủ kín cả người cô bé. Cô bé bị phủ dần nhỏ lại, cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh.
Chiếc khăn cũng trở lại kích thước bình thường.
Ưu Ưu nhặt khăn trên sàn, nhét vào túi, đắc ý hỏi: “Chủ nhân, Ưu Ưu giỏi không?”
“Giỏi.”
Ưu Ưu lẩm bẩm, lộ vẻ oán trách: “Lần trước chủ nhân còn khen Ưu Ưu rất giỏi, lần này chỉ còn giỏi thôi.”
“Nói nhiều quá, sợ cậu kiêu ngạo. Lời khen không nên chỉ ở lời nói mà nên ở trong lòng. Cậu chỉ cần nhớ, cậu có vị trí không thể thay thế trong lòng tôi là được.”
Vị trí không thể thay thế, vị trí của người làm công.
Ưu Ưu đúng là dễ dỗ, cậu ta vui vẻ, đi theo Tô Thanh Ngư, trông như một đứa trẻ ngoan ngoãn bình thường.
Tầng năm là một không gian đen kịt.
Tô Thanh Ngư bật đèn pin rọi ra ngoài, nơi ánh sáng chiếu tới chỉ là một khoảng trống rỗng.
Cô bước vào, trước sau trái phải không có vật cản nào.
Quay đầu lại, chỉ thấy cánh cửa thang máy phát ra ánh sáng.
Dường như không gian tầng này vô hạn.
Tô Thanh Ngư thăm dò một lúc, không chạm được đến ranh giới.
Cô không dám đi quá xa, vì thang máy là dấu hiệu định hướng. Nếu đi xa quá, không thấy ánh sáng thang máy, cô sẽ lạc hoàn toàn ở tầng này.
“Lần này không có gì, quay lại thôi.”
Tô Thanh Ngư chạy về thang máy.
Nỗi sợ bắt nguồn từ điều chưa biết.
Sau khi trở lại thang máy, rất lâu sau, cửa thang máy vẫn không đóng.
Cô nhìn thời gian trên đồng hồ.
Đã trôi qua hai tiếng.
Bây giờ, điện thoại hiển thị 2:30 sáng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận