Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 113: Làng Công Dương (25)

Ngày cập nhật : 2025-06-14 18:19:11
Tô Thanh Ngư ôm chặt cây hòe già như con gấu túi, vỏ cây thô ráp, vân gỗ lồi lõm cọ đau lòng bàn tay.
Cô nắm chặt điện thoại, giữ nguồn sáng, treo mình trên cây.
Điều thứ mười một quy tắc【Làng Công Dương】.
【Đừng ngoảnh đầu, sau lưng chị không có ai.】
Càng vào sâu rừng hòe càng tối đen.
Cô phải cầm nguồn sáng mới được coi là ở trong ánh sáng.
Nếu không có ánh sáng cô không thể ngoảnh đầu, chỉ được đi tới trước.
Trời biết sẽ đi đến chỗ nào.
Nhìn dê con tức giận dưới gốc cây, vẻ mặt cô nghiêm nghị.
Cả làng không thấy con dê nào.
Chỉ trong rừng mới thấy loài này.
Mắt con dê này đỏ rực, màu sắc đậm như máu đông.
Chó đen được nuôi trong nhà, không mang theo.
Vô Tâm đứng dưới cây, con dê đực giận dữ phì hơi vào anh, móng giậm đất phát ra âm thanh kỳ lạ nhưng thực tế không tấn công.
Dê không nhận tiền âm phủ, rải tiền cũng không khiến nó rời đi.
Tô Thanh Ngư nói với Vô Tâm dưới cây: “Anh đi tìm ít cỏ cho nó ăn, dụ nó đi, đừng làm nó bị thương.”
Vô Tâm không do dự xoay người tìm bụi cỏ.
Động tác của anh nhanh như chớp đen.
Tô Thanh Ngư khẽ thở phào.
Điều thứ mười bảy【Quy tắc làng Công Dương】, cũng là điều cuối.
【Công Dương không thể cứu chuộc.】
Câu này rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Công Dương là dê đực hay ngôi làng?
Tô Thanh Ngư nhớ dân trên đỉnh núi khi ăn ở nhà ăn tập thể chỉ ăn thứ cháo xanh.
Giờ nghĩ lại, cháo xanh ấy rất giống cỏ.
Cứ như nhai nát cỏ rồi trộn nhuyễn, cho vào nồi nấu.
Một bàn đầy món ăn, giữa bàn là thịt ba chỉ thơm nức nhưng dân làng chỉ chăm chăm vào cháo xanh như thể đó mới là sơn hào hải vị.
Tô Thanh Ngư từng quan sát, dân ở cổng làng bình thường hơn, họ ăn thức ăn thông thường.
Từ đó có thể suy ra dân trên đỉnh núi gần như đã biến thành quỷ dị, mức độ ô nhiễm vượt xa dân cổng làng.
Hơn nữa, dân đỉnh núi chỉ có người già và thanh niên, không có trẻ con.
Nếu những dân làng đó là dê, vậy thì…
Tô Thanh Ngư nhìn dê đực con dưới gốc cây, một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu.
Cô đang trầm tư, Vô Tâm cầm bó cỏ tươi trở lại.
Anh nắm cỏ, chìa tay, cố thu hút con dê.
“Chụt chụt chụt chụt—”
Tô Thanh Ngư câm nín: “Đó là tiếng gọi chó.”
Vô Tâm bắt chước tiếng dê: “Bê bê bê—”
Con dê núi thấy cỏ, thái độ dịu đi, nó chạy đến bên Vô Tâm, nhai cỏ trong tay anh.
Vô Tâm đặt cỏ xuống đất.
Con dê ngoan ngoãn cúi đầu ăn, hoàn toàn không hề để ý Tô Thanh Ngư đã lén trèo xuống cây.
Cô không nói, chỉ ra hiệu hướng rút lui cho Vô Tâm.
Thoát khỏi con dê đực.
Tô Thanh Ngư tiếp tục thăm dò rừng hòe.
Sâu trong rừng, không khí ẩm ướt, hôi thối, lẫn mùi mục nát và lạnh lẽo.
Nhiều cây hòe bị chặt đứt thô bạo, gốc cây gãy còn dính vỏ, nhìn mà giật mình.
Làng Công Dương cổ xưa khép kín, không có máy móc hiện đại, vậy những cây hòe to thế này được vận chuyển ra khỏi rừng sâu kiểu gì?
“Hòe là quỷ trong các loài cây, cây bị chặt, giờ gỗ biến mất, chỉ còn lại…”
Thứ còn lại không cần nói cũng hiểu.
Tô Thanh Ngư cảm thấy hơi lạnh sau lưng ngày càng nặng như có đôi mắt vô hình đang âm thầm quan sát họ.
Vô Tâm dừng bước, anh có vẻ không muốn tiến lên.
Tô Thanh Ngư hỏi: “Sao vậy?”
Vô Tâm chỉ về phía trước, chẳng biết từ lúc nào ở đó xuất hiện gần trăm con dê núi con, mắt chúng đỏ rực, thân trốn sau gốc cây và bụi gai, rình rập Tô Thanh Ngư.
Điều thứ chín【Quy tắc làng Công Dương】.
【Trên núi không có sóng, cổng làng có sóng, sóng có thể giúp bạn tìm thứ cần thiết. Cẩn thận dùng camera điện thoại, ống kính chụp được thứ mắt thường không thấy, nhớ tắt âm, động vật trong rừng rất nhạy với tiếng động.】
Tô Thanh Ngư lấy điện thoại chụp ảnh đàn dê con.
Ngón tay hơi run, cô không kìm được hít một hơi lạnh.
Trong ảnh đâu phải dê, rõ ràng là từng đứa trẻ.
Đám trẻ trong ảnh vô cảm nhưng mắt mở to, ánh đỏ rực nhảy múa trong đồng tử.
Hình dáng chúng mờ ảo, cứ thế lặng lẽ đứng đó.
Giả thuyết được xác nhận, Tô Thanh Ngư nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần năm giờ chiều.
Trong làng trời tối sớm.
“Chúng ta đi thôi.”
Tô Thanh Ngư và Vô Tâm quay lại đường cũ.
Rừng cây quỷ dị này, vòng đi vòng lại lại về gần cây hòe già bị chặt ngang.
Tô Thanh Ngư dùng thẻ cống phẩm, lấy ra một bộ áo lụa, cô xé thành từng dải, buộc lên cây làm dấu.
Nhưng đi một vòng, cô lại thấy dấu mình làm.
Tô Thanh Ngư dùng điện thoại chụp mặt đất.
Trong ảnh xuất hiện tóc đen.
Cô nhớ ra, khi chú rể dẫn họ đến từ đường nhà họ Lý tìm cô dâu, trên đất cũng có tóc đen dẫn đường.
Vừa đi vừa chụp.
Theo tóc đen, họ cuối cùng thoát khỏi rừng hòe.
Lúc này mặt trời vừa lặn.
Sân khấu vẫn ở cổng làng, chỗ hát không còn ai nhưng hậu trường vọng ra tiếng thì thầm như gọi người qua đường vào.
Tô Thanh Ngư coi như không nghe thấy.
Đêm nay lũ chó yên tĩnh khác thường.
Tô Thanh Ngư đến nhà người phụ nữ trẻ từng tá túc, lịch sự gõ cửa.
Người phụ nữ mở cửa, thấy Tô Thanh Ngư, cô ta ngẩn ra, dường như hơi bất ngờ: “Cô không vào rừng sao? Tôi tận mắt thấy cô vào đó.”
“Đúng, tôi vào rồi ra.”
Tô Thanh Ngư nhàn nhạt liếc cô ta.
Làng tuy nhỏ nhưng cô đến gánh hát trước rồi mới vào rừng hòe.
Người phụ nữ biết rõ hành tung của cô như vậy, chỉ có thể chứng minh cô ta đang theo dõi cô.
“Không thể nào, sao có thể bình an ra ngoài được? Hôm nay lại có thứ lên núi.”
“Cho tôi vào trước được không?”
Trời đã tối, Tô Thanh Ngư không muốn nán ngoài nhà.
May mà người phụ nữ kia giữ lời hứa, nghiêng người để Tô Thanh Ngư và Vô Tâm vào.
Trên bàn có khúc xương lớn.
Con chó đen già được ôm từ từ đường đang uống nước, sau một ngày nghỉ ngơi, tinh thần đã khá hơn nhiều.
Tô Thanh Ngư hỏi: “Cô vừa nói ‘lại có thứ lên núi’ là ý gì?”
Người phụ nữ cài then cửa, đóng cửa sổ, trong mắt lóe lên bất an, hơi thở gấp gáp: “Ban đêm sẽ có vài thứ trông giống người bước ra từ rừng, tuy chúng đi bằng hai chân nhưng không phải người.”

Bình Luận

3 Thảo luận