Chu Sơn Hải gửi định vị quán bar vào nhóm, Lạc Tử Huyên liếc nhìn điện thoại, khẽ cau mày, không nói gì.
Thị trấn không lớn, nhóm Tô Thanh Ngư nhận được tin nhắn nhóm thì nhanh chóng đến quán bar.
Lily ngồi xuống, bắt đầu hồi tưởng chuyện cũ: “Tôi sinh ra ở đây và chưa từng rời khỏi thị trấn. Tôi từng thử đi dọc con đường lớn nhưng ngoài sương mù thì chẳng thấy gì cả.”
Lily lộ vẻ khao khát: “Tôi thật sự muốn xem thế giới bên ngoài, muốn thấy ánh đèn đô thị rực rỡ.”
“Nói tiếp về nhà thờ đi.”
Lạc Tử Huyên thầm chê, đây chỉ là một bộ phim, Lily là một phần của phim, dĩ nhiên không thể rời khỏi thị trấn này.
Cô ta không muốn nghe những lời vô bổ này.
Lily bị ngắt lời, ánh mắt nhìn Lạc Tử Huyên lạnh đi vài phần.
“Người của tập đoàn Sao Mai giống các cô, đến thị trấn qua con đường lớn. Họ nói nghiên cứu đã có kết quả sơ bộ, muốn xây một điểm thử nghiệm ở đây. Ban đầu tôi nghĩ là phòng thí nghiệm, ai ngờ đến xây một nhà thờ. Họ để lại một số người ở đây. Dân thị trấn vốn không có niềm tin tôn giáo, nhưng từ khi nhà thờ được xây, ngày càng nhiều người theo đạo. Bạn thân nhất của tôi trước đây trở thành nữ tu. Cô ấy nói nhờ nhà thờ, thị trấn này mới tránh được ô nhiễm, Thánh Tử và Thánh Nữ là anh hùng, đáng được mọi người tôn thờ. Tôi không hiểu lời cô ấy, cũng dần xa cách.”
“Chị gái xinh đẹp, bạn chị là ai?”
Tô Thanh Ngư nắm tay Trang Hiểu Điệp bước vào quán bar, cô chỉ nghe được nửa đoạn sau.
Lily thấy Tô Thanh Ngư, mỉm cười đứng dậy: “Là các cô à, tìm được chủ nhân vòng cổ hồng ngọc chưa?”
“Tạm thời chưa.”
Tô Thanh Ngư ra hiệu Lily ngồi xuống: “Tôi có làm gián đoạn hồi ức của chị không?”
Lily vội xua tay: “Không, không.”
“Vậy chị kể tiếp đi.”
Tô Thanh Ngư cười tươi ngồi cạnh cô ta.
Lily ngẩn ra: “Cô cũng có hứng thú à?”
“Vâng.”
Tô Thanh Ngư gật đầu.
Lily trầm ngâm nói: “Cũng phải, người ngoại tỉnh nào cũng tò mò chuyện này.”
“Bạn tôi là em gái chủ nhà trọ Thỏ Xanh, tên cô ấy là Anna.”
Nói đến đây, môi Lily trễ xuống, lộ vẻ buồn bã: “Chắc các cô đã gặp cô ấy. Từ khi làm nữ tu, Anna tích cực tiếp xúc người ngoại tỉnh, thuyết phục ‘người thuần khiết’ làm nữ tu. Tôi thật sự không hiểu, thế nào là người thuần khiết? Lần trước, một người ngoại tỉnh dan díu với người đã có vợ, loại người đạo đức đồi bại vậy mà Anna vẫn nhiệt tình mời cô ta làm nữ tu, thật khó tin.”
Anna chính là nữ tu áo đen ở nhà trọ Thỏ Xanh.
Lily nhìn Tô Thanh Ngư và Trang Hiểu Điệp thân thiết bên nhau, hơi ghen tị: “Thật tốt, cô và bạn cô vẫn ở bên nhau. Tôi và bạn tôi đã lâu không gặp rồi.”
Trang Hiểu Điệp cũng buồn thay: “Biết đâu sau này sẽ tốt hơn. Tình bạn là hoa hồng không gai, giờ chỉ là hết mùa hoa, khi hiểu lầm được hóa giải hoa sẽ nở lại.”
Lily tự giễu lắc đầu.
Tô Thanh Ngư lấy một tờ tiền âm phủ từ túi, đặt lên bàn rượu.
“Chị gái, chị xem đây là gì?”
“Chắc là tiền âm phủ.”
Lily bình thản: “Thị trấn chúng tôi không có thói quen đốt thứ này.”
Rõ ràng Lily là con người, giống người đàn ông mặc vest mà Tô Thanh Ngư từng nói chuyện.
Họ không biết về ô nhiễm, quỷ dị, không nhận ra giá trị của tiền âm phủ.
Từ miệng Lily có thể biết, nữ tu áo đen ở nhà trọ Thỏ Xanh tên Anna.
Anna rõ ràng muốn tiền âm phủ.
Hoặc Anna là quỷ dị.
Hoặc Anna là con người nhưng biết quỷ dị trỗi dậy, hiểu tiền âm phủ quý hơn tiền thường.
Lạc Tử Huyên mỉa mai: “Chúng tôi gặp Anna rồi, cô ta còn nói cô là gái lẳng lơ. Một người bạn nói xấu sau lưng còn gọi là bạn sao? Cô coi cô ta là bạn nhưng cô ta đâu xem cô là bạn.”
Lily cau mày sâu hơn: “Cô ta nghĩ tôi quyến rũ Thánh Tử. Thánh Tử đến thị trấn cùng người của tập đoàn Sao Mai. Lần đầu tôi gặp anh ta, anh ta đang vẽ tranh trong vườn hồng. Anh ta nói tôi vô tình bước vào bức tranh, mời tôi làm mẫu. Tôi đồng ý. Sau đó anh ta tặng tôi bức tranh, còn mời tôi hẹn hò. Chúng tôi từng rất ngọt ngào, nhưng sau khi nhà thờ xây xong, thời gian anh ta tìm tôi ngày càng ít rồi cứ đã như quên hẳn tôi. Đến giờ tôi vẫn không biết lý do. Tại sao có người đi mãi rồi xa? Chẳng có chút lý do. Vì thế tôi ghét nhà thờ, nó không chỉ cướp bạn tôi mà còn cướp người tôi yêu.”
Lạc Tử Huyên không hiểu, chia tay thì chia tay, buồn vài ngày là xong.
Dù sao cũ không đi, mới chẳng đến.
Cô ta khoanh tay nói: “Cô tìm bạn mới, yêu người mới là được. Chỉ cần có quyền có thế, thiếu gì bạn tốt. Còn đàn ông, hừ, cóc ba chân khó tìm, đàn ông hai chân thì thiếu gì?”
Lạc Tử Huyên lớn lên trong sự nuông chiều.
Nhờ thế lực gia tộc, cô ta luôn được bao quanh bởi những người bạn vì lợi ích.
Cũng có gia tộc khác muốn liên hôn với nhà họ Lạc.
Thêm vào đó, cô ta vốn xinh đẹp, người theo đuổi nhiều không đếm xuể.
Lời vừa nói ra, Chu Sơn Hải liên tục nháy mắt với Lạc Tử Huyên, ra hiệu cô ta đừng nói nữa.
Tô Thanh Ngư thấy mắt Lily lấp lánh nước liền đưa một tờ khăn giấy.
Lời của Lạc Tử Huyên, trong vài trường hợp thì đúng.
Nhưng nói ở đây thì không phù hợp.
Quả nhiên, Lily nghe xong có chút tức giận: “Thế giới có bao nhiêu viên ngọc trai, tôi chỉ yêu viên ngọc trong tay mình. Dù viên ngọc đó vỡ, đổi lấy viên lớn hơn sáng hơn, tôi vẫn sẽ đau lòng vì viên ngọc đã mất.”
Để tránh xung đột, Tô Thanh Ngư lập tức xoa dịu Lily, cô dịu dàng hỏi: “Chị gái, chị có ảnh của Thánh Tử không? Người xứng với chị chắc chắn không tầm thường.”
Lily tháo dây chuyền trên cổ, mở mặt dây chuyền vàng, bên trong là ảnh một người đàn ông tuấn tú.
Người đàn ông trong ảnh da trắng, cầm bó hồng đỏ thắm, nụ cười có chút ngây ngô, ánh mắt đầy sự dịu dàng.
Hoàn toàn trái ngược với Thánh Tử quấn đầy băng gạc mà Tô Thanh Ngư gặp trong căn phòng u tối ở nhà thờ.
Tô Thanh Ngư khẽ thở dài: “Có lẽ sống ngoài sự thật cũng là một loại hạnh phúc.”
Họ không thu được thông tin về quy tắc hay cách vượt phó bản từ chỗ Lily.
Lạc Tử Huyên hơi thất vọng.
Lúc rời đi, Lily kéo Tô Thanh Ngư, thì thầm bên tai cô: “Em gái, chúng ta rất hợp nhau, nếu tối nay em muốn, có thể đến ở nhà chị.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
3 Thảo luận