Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 543: Biến cố sắp tới (10)

Ngày cập nhật : 2025-09-30 21:45:40
Ưu Ưu không cho phép Vô Tâm ở riêng với Tô Thanh Ngư. Trên ban công có vẽ một bức chân dung chú hề, khi mắt chú hề mở ra chứng kiến cảnh này, Ưu Ưu lập tức từ phòng mình chạy ra.
“Hai người nói gì thế? Cho Ưu Ưu tham gia với nhé?”
Cậu ta dựa vào cửa kính ban công, thò đầu ra.
Vô Tâm không nói gì, rời khỏi ban công, nhường chỗ cho Ưu Ưu.
Ưu Ưu nói vài tiếng “kha kha kha” với bóng lưng Vô Tâm rồi chạy đến bên Tô Thanh Ngư, khóe miệng còn dính ít bọt máu chưa lau sạch.
“Chủ nhân, lời cô vừa nói, tôi nghe thấy rồi. Con người chỉ là thức ăn ngon hơn chút thôi, cô có thể bỏ qua con người, ở cùng chúng tôi mà.”
Ưu Ưu thở một hơi lên kính, dùng ngón tay vẽ hai hình người nắm tay: “Đây là tôi, đây là chủ nhân. Sau khi chủ nhân bị ô nhiễm, sẽ trở thành quỷ dị rất lợi hại, có ý thức độc lập như tôi. Chúng ta có thể cùng tạo ra một phó bản, cùng nhau vui vẻ ăn thịt người.”
Ưu Ưu rất thuần túy nên Tô Thanh Ngư không muốn tranh luận với cậu ta về chuyện này.
“Tôi đi ngủ đây.”
Tô Thanh Ngư vỗ đầu Ưu Ưu.
Ưu Ưu nắm lấy cổ tay cô: “Nhưng tôi vừa mới ra ngoài mà.”
“Thức khuya sẽ không cao được, còn bị thâm quầng mắt.”
Tô Thanh Ngư che mặt: “Tôi còn muốn phát triển lần hai nữa.”
Ưu Ưu mới buông tay: “Tôi cũng mong chủ nhân mũm mĩm hơn chút.”
Cậu ta cười ngây thơ rạng rỡ.
Ngày khởi hành đã cận kề.
Tô Thanh Ngư nghĩ, nếu đi một mình giữa đường, đằng sau dẫn theo bảy con quỷ dị, phô trương như đi đánh nhau.
“Thứ đó” không chú ý cũng khó.
Vì vậy, cô thương lượng với đám quỷ dị, để họ vào thẻ cống phẩm chờ lệnh trước, đến khi cần sẽ ra ngoài.
Trừ Ưu Ưu, các quỷ dị khác đều đồng ý.
Ưu Ưu rất ghét ở trong thẻ cống phẩm. Cậu ta khác với các quỷ dị khác, chúng vốn là người giấy bị đốt, còn Ưu Ưu là do Tô Thanh Ngư ký khế ước trong phó bản nên càng ghét bị hạn chế.
Để một con ở ngoài cũng không sao.
Tô Thanh Ngư để Ưu Ưu đi theo bên mình.
Sau khi điền năm chữ “Viện dưỡng lão Hồ Đen” lên vé xe, mặt sau tấm vé hiện ra một bản đồ lộ trình. Theo tuyến đường đó, Tô Thanh Ngư bước vào màn sương mù dày đặc, nơi đưa tay không thấy năm ngón.
Trên tấm biển trắng ở trạm, chỉ hiển thị điểm đến “Viện dưỡng lão Hồ Đen”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=543]

Một làn gió lạnh thổi qua, Tô Thanh Ngư mơ hồ nghe thấy tiếng lốp xe lăn trên mặt đất.
Một chiếc xe buýt cũ kỹ từ từ hiện ra trong sương mù, thân xe bao phủ trong ánh sáng mờ mờ của trạm.
Xe buýt dừng lại.
Cửa xe mở ra, Tô Thanh Ngư ngẩng đầu nhìn, thấy trong khoang xe đầy bóng người. Họ ngồi trên ghế, thân nghiêng về trước, nhưng đầu xoay ngược 180 độ, không gian bên trong xe mờ mịt một lớp sương mỏng, khiến mọi thứ trở nên mơ hồ.
Tô Thanh Ngư bước lên xe.
Chỉ còn một chỗ trống ở chính giữa hàng ghế cuối cùng.
Cô đi đến đó và ngồi xuống.
Vì ngồi ở phía sau, Tô Thanh Ngư có thể thấy tất cả những cái đầu xoay ngược của hành khách.
Mặt họ nhợt nhạt, ánh mắt trống rỗng, nở nụ cười quỷ dị, tất cả đều nhìn về phía cô.
Ánh mắt của những hành khách khiến người ta không thoải mái.
Cửa xe đóng lại.
“Thưa quý hành khách, xin chào! Vui lòng thắt dây an toàn, trạm tiếp theo là viện dưỡng lão Hồ Đen, chúc chuyến đi của quý khách vui vẻ!”
Nhân viên soát vé ngồi cạnh tài xế đứng dậy, đầu gần chạm trần xe buýt. Vì quá cao, cô ta cúi đầu, mặt trắng bệch, tóc dài xõa, bước chân lơ lửng, tiến về phía Tô Thanh Ngư.
Váy áo của nhân viên soát vé phất phơ trong sương mù, không thấy chân.
Cô ta khẽ cười với Tô Thanh Ngư, giọng lạnh lẽo như thì thầm từ vực sâu: “Vui lòng xuất trình vé xe.”
Tô Thanh Ngư đưa vé cho nhân viên soát vé.
Nhân viên dùng hai ngón tay kẹp vé, đứng yên tại chỗ không đi.
“Cô… kha kha kha… đến viện dưỡng lão Hồ Đen làm gì?”
Tô Thanh Ngư ngẩng đầu, thận trọng nhìn cô ta: “Tôi đi thăm bà nội.”
“Đúng là một đứa cháu hiếu thảo.” Nhân viên soát vé lẩm bẩm, rồi quay về chỗ ngồi cạnh tài xế.
Ưu Ưu ngồi dưới chân Tô Thanh Ngư.
Ban đầu Ưu Ưu muốn ngồi lên đùi Tô Thanh Ngư, nhưng bị cô thẳng thừng từ chối.
Hành trình nhàm chán, Ưu Ưu bắt đầu xoay đầu của quỷ dị ngồi hàng trước.
Cậu ta coi đầu người ta như quả bóng, xoay qua xoay lại. Càng xoay nhiều vòng, Tô Thanh Ngư càng thấy đầu quỷ dị phía trước to ra, ánh mắt cũng càng thêm hung tợn.
Trước khi đầu hành khách phía trước nổ tung, Tô Thanh Ngư vội kéo Ưu Ưu lại.
“Đừng nghịch nữa, ngoan chút đi.”
Tô Thanh Ngư cảm thấy Ưu Ưu giống hệt đứa trẻ hư phá phách trên xe buýt, còn mình như người giám hộ.
“Tôi chỉ muốn đập bóng thôi.”
Ưu Ưu gối đầu lên đùi Tô Thanh Ngư: “Chậm quá, bao giờ mới đến nơi?”
“Sắp rồi, sắp đến rồi.”
Tô Thanh Ngư vuốt mái tóc xoăn ngắn của cậu ta, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi thế giới mịt mù sương.
Chiếc xe buýt như đang chạy trong hư không.
Hoàn toàn không thấy rõ tuyến đường.
Tô Thanh Ngư nhìn đồng hồ.
Xe buýt chạy gần sáu tiếng mới dừng lại.
“Thưa quý hành khách, chúng ta đã đến trạm cuối viện dưỡng lão Hồ Đen. Vui lòng mang theo hành lý cá nhân và chuẩn bị xuống xe. Cảm ơn sự hợp tác!”
Các hành khách khác trong khoang xe ngồi im không nhúc nhích.
Tô Thanh Ngư đứng dậy.
Nhân viên soát vé đứng ở cửa xe, vẫy tay với cô. Khi Tô Thanh Ngư định xuống xe, cô ta dùng cánh tay dài ngoằng chặn đường.
Cô ta nói: “Các cụ già trên xe đều khuyết tật, cô là người duy nhất khỏe mạnh trên xe. Có thể giúp tôi đưa họ xuống xe không? Gia đình họ sẽ trả thù lao cho cô.”
Tô Thanh Ngư không dám cõng đám quỷ dị đó sau lưng.
Cô lo chúng sẽ cắn đứt cổ mình từ phía sau.
“Tôi bị thấp khớp, viêm khớp, giờ trời lạnh, đầu gối lại tái phát, thật sự không tiện giúp.”
Nhân viên soát vé vốn mang nụ cười hiền hòa, nhưng khi nghe Tô Thanh Ngư từ chối, lập tức đổi sắc mặt: “Nếu không tiện, xin mời cô xuống xe sau cùng. Trên xe cần tôn trọng người già, yêu thương trẻ nhỏ, bảo vệ nhóm yếu thế. Đợi tất cả người già xuống hết, cô mới được rời đi.”
Ưu Ưu nhảy xuống xe, thấy Tô Thanh Ngư chưa xuống, lại nhảy trở lên.
Tuy chiếc xe buýt này không phải phó bản, nhưng nhân viên soát vé tuân theo một số quy tắc nhất định.
Giống như xe buýt ở thế giới thực, nhân viên soát vé sẽ ưu tiên người già, yếu, bệnh, tàn tật, phụ nữ mang thai và phụ nữ bế con.
Tô Thanh Ngư bế Ưu Ưu lên, nói với nhân viên soát vé: “Tuy tôi không phải người già, nhưng tôi bế trẻ con không tiện, có thể xuống trước không?”
Ưu Ưu nhe miệng cười với nhân viên soát vé.
Cậu ta vòng tay ôm cổ Tô Thanh Ngư.
Dù không phải trẻ nhỏ, nhưng vẫn cần được bế.
“Được, chúng tôi quan tâm đến mọi nhóm yếu thế.”
Nhân viên soát vé nhường đường, mắt đầy vẻ oán độc, liếm khóe môi, để Tô Thanh Ngư xuống xe.

Bình Luận

31 Thảo luận