Trư Bát Giới muốn quay về Cao Lão Trang chính là Trư Bát Giới thật sự.
Trư Bát Giới nhất quyết không chịu cùng đi cứu Đường Tăng.
Hắn ở lại trong cung điện, ngẩn ngơ nhìn những đĩa thức ăn trống không trên bàn.
Cuối cùng, chỉ có Tôn Ngộ Không, Sa Hòa Thượng và Tô Thanh Ngư cùng nhau lên núi cứu Đường Tăng.
Ngọn núi ấy, từ xa nhìn lại, sừng sững giữa trời đất, tựa như một con ngựa bị quật ngã. Thân núi cao chọc mây, bị mây đen bao phủ, dường như xuyên thấu tận Thiên Đình, đâm thủng cả bầu trời.
Ba người men theo con đường núi mà đi lên.
Những tảng đá trên núi gồ ghề, mang màu đen u ám, bao trùm bởi làn sương mù dày đặc, tỏa ra khí tức bất tường.
Dưới chân núi, cây cối vặn vẹo, thân cây như khô cốt, lá cây đỏ như máu, rơi xuống tựa từng giọt máu nhỏ.
Cả ba đi một mạch lên đỉnh núi.
Trên đỉnh núi bị một tầng u ám bao trùm, một con rồng trắng khổng lồ dần dần hiện ra. Thân nó dài hàng chục trượng, vảy trắng như tuyết, ẩn mình trong màn sương đặc.
Đường Tăng bị nó cuốn chặt trong thân thể.
Thấy có người tới, nó há to miệng, lộ ra hàm răng sắc nhọn, gầm lên một tiếng vang dội như sấm sét, âm thanh vang vọng trong đêm tối khiến tim người nghe run rẩy.
“Ngộ Không, mau cứu sư phụ!” Đường Tăng khoác cà sa đỏ, vươn một bàn tay về phía Tôn Ngộ Không cầu cứu.
Động tác Tôn Ngộ Không nhanh như điện, nhảy vọt lên phía trước, nói với con rồng trắng khổng lồ kia: “Tiểu Bạch Long, quả nhiên là ngươi! Thì ra ngươi vẫn chưa chết. Hôm đó, sau khi ngươi nôn ra một lượng lớn máu thịt trong chiếc bát Tử Kim, ngươi bỗng nhiên phát cuồng, bay vọt ra ngoài cửa sổ. Lão Tôn ta đã tìm ngươi rất lâu mà vẫn không thấy tung tích. Tưởng rằng ngươi đã gặp chuyện chẳng lành, không ngờ ngươi vẫn còn sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=381]
Nay năm thày trò chúng ta cuối cùng cũng đoàn tụ, sao ngươi không mau thả sư phụ ra, lên Tây Thiên thỉnh kinh cùng chúng ta?”
Bạch Long ngửa đầu gầm lên giận dữ.
Tô Thanh Ngư nhìn thấy trên bầu trời, đôi mắt của pho tượng Phật khổng lồ đã hoàn toàn mở ra, nhìn xuống toàn bộ cảnh tượng nàytừ trên cao.
Pho tượng Phật khổng lồ này là thứ gì?
Lúc đầy đưa cho cô quy tắc.
Sau đó, pho tượng Phật chỉ lặng lẽ quan sát mọi chuyện xảy ra trong phó bản này, không còn can thiệp nữa.
Là một phần nhỏ của “nó” sao?
Không kịp nghĩ nhiều, lúc này Tô Thanh Ngư khá lo lắng Tiểu Bạch Long sẽ bị cảm hóa, biến thành Bạch Long Mã rồi để Đường Tăng cưỡi chạy mất.
Tô Thanh Ngư suy nghĩ một lát, lựa lời nói với Tôn Ngộ Không: “Đại sư, trong tay ngài đang cầm vũ khí, con bạch long kia sẽ khá sợ hãi. Một khi nó vì sợ mà phát cuồng, rất có thể sẽ làm sư phụ các ngài bị thương. Ta phụng mệnh Quốc vương Nữ Nhi Quốc, cần phải cứu Đường Tăng trở về an toàn. Thế này nhé, chi bằng ngài đặt cây gậy Như Ý xuống đất, ta tạm thời giữ giúp ngài rồi ngài tiến lên khuyên bảo bạch long. Chỉ dựa vào tình nghĩa lúc trước các ngài cùng nhau sang Tây Thiên thỉnh kinh, biết đâu nó sẽ thả sư phụ các ngài.”
Tôn Ngộ Không nhìn Đường Tăng đang ở trong tình thế nguy hiểm, lại quay sang nhìn Tô Thanh Ngư với ánh mắt nghi ngờ.
Phần đầu bị vòng kim cô siết chặt của hắn đã bắt đầu rỉ máu, máu tươi chảy đầy mặt, trông dữ tợn vô cùng.
Tô Thanh Ngư không hề sợ hãi, thản nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn: “Đại sư, ngài đừng quên ta là con người, gậy Như Ý của ngài nặng một vạn ba nghìn năm trăm cân, ta có thể trộm của ngài được chắc? Lúc sư phụ ngài niệm chú Kim Cô, chẳng phải ta đã giúp ngài sao? Ngài dùng ánh mắt này nhìn ta, ta sẽ rất buồn đấy.”
Tôn Ngộ Không dựng thẳng cây gậy Như Ý xuống đất.
Hắn nói: “Giúp lão Tôn trông cho kỹ nhé!”
“Chắc chắn rồi.”
Tôn Ngộ Không tiếp tục tiến lên, giằng co với con bạch long.
Dường như Đường Tăng rất sợ hãi, liên tục thúc giục Tôn Ngộ Không.
Thấy động tác của Tôn Ngộ Không chậm lại, ông ta còn dùng chú Kim Cô để uy hiếp.
Tô Thanh Ngư không hề chạm vào gậy Như Ý, cô nhân lúc mọi người không chú ý, tháo đầu của Nhị Lang Thần trên gậy xuống rồi từ từ lùi lại, rời khỏi vòng chiến.
Con chó đen nhỏ mà cô tìm được trước đó vẫn đang được Anh Lạc chăm sóc.
Quy tắc thứ ba【Tây Lương Nữ Quốc】.
【Cẩn thận với gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không, con mắt thứ ba của Nhị Lang Thần có thể nhìn thấu bản chất sự vật, xuyên qua mê chướng và ảo ảnh. Tiếng sủa của con chó đen nhỏ có thể khiến Nhị Lang Thần mở mắt. Khi con mắt ấy mở lần thứ ba, đừng xuất hiện trong tầm nhìn của Nhị Lang Thần, nếu không, bạn sẽ bị thương.】
Tô Thanh Ngư ôm chặt cái đầu của Nhị Lang Thần, xoay phần sau gáy về phía mình, để đôi mắt hướng về phía trước rồi bảo Anh Lạc bế con chó đen nhỏ ra.
Con chó con màu đen ấy chính là Hao Thiên Khuyển, nó nhìn thấy chủ nhân thì mừng rỡ vẫy đuôi liên hồi, hai chân trước chồm tới, liếm lên đầu chủ, rồi khe khẽ phát ra tiếng rên mừng.
“Gâu gâu gâu”
Lúc này, con mắt thứ ba của Nhị Lang Thần lại mở ra lần nữa.
Tô Thanh Ngư ôm chặt cái đầu, bảo đảm rằng Tôn Ngộ Không, Sa Hòa Thượng và Bạch Long đều cùng lúc lọt vào tầm nhìn của hắn.
Cảnh vật phía xa lập tức thay đổi.
Dường như trong cơ thể Bạch Long có thứ gì đó đang điên cuồng xông phá. Thứ ấy phá toạc bụng Bạch Long, Tô Thanh Ngư nhìn kỹ thì hóa ra là một con tuấn mã toàn thân trắng muốt.
Đó chính là con ngựa bạc mà vua Đường từng ban tặng cho Đường Tăng.
Thì ra, ngựa bạc bị Tiểu Bạch Long nuốt chửng nhưng không cam lòng. Vốn dĩ nó là lễ vật vua ban, phải cùng Đường Tăng sang Tây Thiên lấy kinh và cuối cùng thành chính quả.
Tiểu Bạch Long lại phạm sát nghiệp, ăn nó vào bụng, thế mà vẫn được Đường Tăng tha thứ, còn thay thế nó đi lấy kinh.
Điều này chẳng khác nào chuyện “thiên kim giat” hại chết “thiên kim thật”, rõ ràng cha mẹ biết hết mọi sự thật, vậy mà vẫn để thiên kim giả thay thế thiên kim thật, chiếm hết tất cả.
Thế thì ai mà chịu nổi?
Sự bất công ấy khiến ngựa bạc trong cơ thể Tiểu Bạch Long, dần dần biến thành một nguồn ô nhiễm, rồi từ bên trong nuốt ngược lại Tiểu Bạch Long.
Chiếc bát Tử Kim cũng là lễ vật vua Đường ban tặng Đường Tăng — vốn là cái bát ăn cơm của họ. Khi thịt ngựa bị nôn vào bát, bát Tử Kim cũng ô nhiễm.
Thế là ô nhiễm cứ thế lan ra.
Suốt chặng đường đi Tây Thiên lấy kinh, sở dĩ không có yêu quái nào chặn đường là vì bọn họ vẫn dùng bát Tử Kim để ăn, khiến ô nhiễm trong người dần tăng, nhận thức cũng bị ảnh hưởng, nên “yêu quái” họ thấy ngày càng nhiều.
Đây là kiếp thứ chín, vì cả bốn thầy trò Đường Tăng đều đã bị ô nhiễm nên việc lấy kinh chắc chắn sẽ thất bại.
Chín chín tám mươi mốt kiếp nạn vốn đã được sắp đặt sẵn.
Kiếp nào thành công, kiếp nào thất bại, cũng đều được định trước.
Trời chỉ cho phép họ thành công ở kiếp thứ mười, hàm ý “hoàn mỹ trọn vẹn”.
Sau khi Tôn Ngộ Không bị ánh mắt của Nhị Lang Thần chiếu vào, đôi mắt bừng sáng — từ đôi mắt hạt đậu mờ mịt, nay biến thành “Hỏa Nhãn Kim Tinh”. Hắn nhìn về phía Đường Tăng, bỗng hét to một tiếng: “Yêu quái!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận