Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 261: Đoàn xiếc Táo Đỏ (29)

Ngày cập nhật : 2025-08-28 23:21:00
Có vẻ như vào lúc này, những thứ trong căn phòng không hề chào đón Tô Thanh Ngư.
Cô nhớ đến tên hề từng ẩn nấp dưới gầm giường.
Sự tò mò là thứ vô cùng nguy hiểm.
Tốt nhất vẫn không nên vào.
Tô Thanh Ngư dắt con gấu ra ngoài.
Đám người mặt đậu trong thị trấn di chuyển chậm chạp, thân hình to lớn của bọn chúng như những quả núi di động.
Tô Thanh Ngư cố gắng tránh né đám người mặt đậu vụng về đó.
Ngược lại, Vô Tâm tiện tay giết một con, dùng trường kiếm chém nát đầu nó. Tô Thanh Ngư phát hiện, đầu của người mặt đậu đặc ruột, giống hệt như củ khoai tây.
Đầu óc đặc quánh, bảo sao bọn chúng trở thành nô lệ cho dục vọng của chính mình.
Tô Thanh Ngư tiếp tục dắt gấu đi về phía rìa thị trấn.
Rừng Đen tỏa ra vẻ bí ẩn, nếu đến gần thì có thể ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt phảng phất trong gió.
Đi được nửa đường, con gấu bắt đầu phản kháng.
Nó cúi đầu, nhất quyết không chịu tiến về phía trước.
“Đi nào, ngghe lời, lát về mua cho mày cái xương to.”
Tô Thanh Ngư nắm chặt sợi dây thừng, kéo về phía trước.
Nhưng con gấu vẫn cố chấp không nhúc nhích, ánh mắt nó tràn đầy sợ hãi, cắm chặt móng vuốt xuống đất, giống như một ngọn núi sừng sững, không tài nào lay chuyển nổi.
“Mày bị thuần hóa rồi à?”
Tô Thanh Ngư đứng yên tại chỗ nhìn nó.
Susan vừa mới hét lên sau lưng cô, động vật có thể vào Rừng Đen.
Nhưng con gấu này hoàn toàn không dám tiến lại gần màn sương mù và Rừng Đen.
Trong quy tắc thông quan không hề đề cập rằng chỉ cần bước vào Rừng Đen là có thể rời khỏi phó bản này.
Điều đó chứng tỏ, người thử thách trong phó bản 【Đoàn Xiếc Táo Đỏ】 không đi theo đoàn xiếc biểu diễn thì không thể vào Rừng Đen được.
Cho dù có đi vào cùng đoàn xiếc biểu diễn, cách thông quan cũng phải liên quan đến quy tắc thông quan cấp B, giải quyết được cuộc khủng hoảng đóng cửa của đoàn xiếc.
“Mày có muốn rời đi không?”
Con gấu lắc đầu, nó ngước mắt nhìn về phía rạp xiếc.
Tô Thanh Ngư hỏi: “Trong rừng có thứ gì đáng sợ à?”
Con gấu do dự gật đầu.
Nó biết nói, nhưng rất ít khi mở miệng.
Nó xem mình như một con gấu thực thụ.
Một con gấu thuộc về đoàn xiếc, giỏi vẽ tranh, biết biểu diễn.
“Vậy chúng ta quay về thôi.”
Tô Thanh Ngư cũng không làm khó nó.
Trên đường quay về, sợi dây chuyền con dê ở ngực cô đột nhiên nóng bỏng đến mức thiêu cháy cả vạt áo trước ngực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=261]

Cô lập tức tháo dây chuyền xuống, dây chuyền công dương hóa thành tro bụi trong tay.
“Ối, sao hỏng mất rồi.”
Tô Thanh Ngư hơi tiếc nuối, dù gì món dây chuyền này cũng từng mang lại cho cô không ít tiện lợi.
Đạo cụ quỷ dị là thứ có số lần sử dụng và thời hạn nhất định.
Dây chuyền công dương đã tiêu hao cạn kiệt chút năng lượng cuối cùng.
“Cũng coi như không uổng phí.”
Khi dây chuyền hóa thành tro bụi, Tô Thanh Ngư trông thấy Ưu Ưu và đoàn trưởng cùng nhau đi sâu vào màn sương mù.
Tô Thanh Ngư lập tức bám theo.
Con gấu đen không nghe lời, Tô Thanh Ngư liền bảo Vô Tâm đánh ngất rồi vác nó đi.
Ưu Ưu và đoàn trưởng một trước một sau.
Ưu Ưu đi trước, đoàn trưởng theo sau.
Ở rìa thị trấn tiếp giáp với rừng đen, có một con suối nhỏ ngăn cách hai bên.
Phía xa bầu trời bị những đám mây dày đặc che phủ, khiến khu rừng càng u ám hơn.
Cỏ cây héo úa, nước suối đen ngòm chảy róc rách, bên cạnh suối, dựng một tấm bia đá trơ trọi màu xám, mặt bia đã bị gió mưa bào mòn, chữ khắc mờ nhòe chẳng còn rõ.
Ưu Ưu đứng trước bia mộ, bật cười khúc khích.
Đoàn trưởng đặt một bó hoa cúc vàng trước mộ.
Ưu Ưu thì tựa vào bia mộ trò chuyện.
Tô Thanh Ngư đứng quá xa, không nghe rõ rốt cuộc Ưu Ưu nói gì.
Cô chỉ mơ hồ nghe được vài câu chữ.
“…một cái mới…”
“…lại cảm nhận lần nữa…”
“…bố mẹ…”
Lúc thì Ưu Ưu dùng chân đá đá bia mộ, lúc lại cười với tấm bia.
Mà đoàn trưởng chỉ ngây người đứng yên.
Đúng lúc này, Tô Thanh Ngư nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
Ưu Ưu và đoàn trưởng đều không lấy điện thoại ra.
Sau khi cúng bái xong, họ rời đi.
Tô Thanh Ngư nhìn bóng lưng hai người, chợt cảm thấy có điều bất thường.
Chuông điện thoại vẫn tiếp tục vang.
Đợi họ đi khuất, Tô Thanh Ngư chạy lại chỗ bia mộ.
Khu vực ấy đầy hơi nước, bãi cỏ ướt sũng, làm ống quần cô lấm lem.
Tô Thanh Ngư bàng hoàng phát hiện, tiếng chuông điện thoại ấy phát ra từ dưới bia mộ.
“Tít...”
Âm thanh báo có người bắt máy vang lên.
Tô Thanh Ngư dứt khoát nằm sấp xuống, áp tai xuống mặt đất.
“Xẹt xẹt... Kết quả kiểm tra của con anh chị đã có rồi, nó được chẩn đoán mắc rối loạn nhân cách biểu diễn, kèm theo hoang tưởng nặng và xu hướng bạo lực nghiêm trọng, xin hãy đưa con đến bệnh viện điều trị ngay lập tức… xẹt xẹt…”
Sau đó, âm thanh trong bia mộ im bặt.
Đây hẳn là mộ của bố mẹ Ưu Ưu.
Ưu Ưu đến viếng thì bình thường, sao đoàn trưởng phải đi cùng?
Kết hợp giọng nói phát ra từ trong mộ với những chuyện Ưu Ưu từng kể về tuổi thơ, Tô Thanh Ngư nhận định khi còn là con người, Ưu Ưu từng mắc chứng bệnh tâm thần.
Cậu ta bị hoang tưởng nặng, vậy nên những câu chuyện cậu ta kể ra rất có thể chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng.
Tô Thanh Ngư đứng dậy, tìm kiếm quanh bia mộ nhưng không phát hiện tờ giấy nào mới.
Lúc này, con gấu đen cũng gần như tỉnh lại.
Nó nhe răng với Vô Tâm, bị Vô Tâm túm lấy mõm.
“Phiền quá, Vô Tâm, đánh nó ngất tiếp đi.”
Con gấu kêu “grừ” một tiếng, trợn trắng mắt, tự giác lăn ra bất tỉnh.
Tô Thanh Ngư nhét vài tờ tiền âm phủ lẻ vào túi áo, quay về đoàn xiếc.
Ưu Ưu và đoàn trưởng đều đứng ở cổng, hình như đang đợi cô.
Tô Thanh Ngư lấy tiền âm phủ ra, đưa cho đoàn trưởng, ông ta nhận lấy rồi vào rạp trước.
Ưu Ưu mặc quần soóc, là người đầu tiên tiến lại gần, đánh giá Tô Thanh Ngư từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng ở ống quần cô.
“Bên ngoài đâu có mưa, sao quần em lại ướt?”
Tô Thanh Ngư liếc nhìn bóng lưng đoàn trưởng khuất dần, hạ giọng, mặt không đổi sắc nói dối: “Tôi xin ăn xong thì đói bụng, nên ra con suối cạnh cây liễu trong thị trấn bắt cá.
Chỗ có cái cầu đá ấy, phong cảnh đẹp lắm. Ưu Ưu, anh còn nhớ không? Hồi nhỏ anh từng chơi đu dây ở đó mà.”
Ưu Ưu gật đầu: “Tất nhiên tôi nhớ. Nếu đói, em nên ăn kẹo đoàn trưởng cho. Kẹo là thứ rất chắc bụng. Tôi thấy da dẻ em rất tốt, hoàn toàn không cần phải kiêng đồ ngọt.”
“Tôi thấy mình còn có thể đẹp hơn nữa.”
Tô Thanh Ngư không đời nào ăn loại kẹo khiến nhận thức suy giảm đó.
Chuyện ống quần ướt sũng bị cô dễ dàng che đậy.
Đoàn trưởng thường mặc quần áo dài để che đi mấy khối u trên người.
Tô Thanh Ngư chợt nhớ ra: Gấu quần của đoàn trưởng lúc nãy không hề dính vết nước!
Cô khẽ nhíu mày.
Tô Thanh Ngư đột nhiên nhận ra cảm giác bất an khi thấy Ưu Ưu và đoàn trưởng rời đi lúc nãy.
Lúc đó, đoàn trưởng cao hơn bình thường!
Ông ta đi trên đám cỏ nên hơi ẩm không thể làm ướt gấu quần.

Bình Luận

31 Thảo luận