“Cùng tôi.”
Nàng tiên cá chìa tay, để trống phần ngực rồi khuôn mặt phình ra từ giữa, kéo dài xuống bụng như con búp vê rách đường chỉ giữa: “Bụng tôi trống rỗng, cần được lấp đầy. Chỉ khi cô vào trong cơ thể tôi, tôi mới tin cô giống chúng tôi. Tôi sẽ đưa cô gặp Mẹ, cô phải mang bằng chứng, nói trực tiếp với Mẹ là ai đã nhuộm đen người.”
Tô Thanh Ngư nhìn khối thịt ngọ nguậy và cơ quan dị dạng không thể gọi tên trong bụng cô ta, khóe môi giật giật.
Cô ta muốn nuốt chửng mình.
Vào thì dễ, ra thì khó.
Giọng nàng tiên cá trở nên không ra nam nữ, như chồng chất nhiều giọng nói, dụ dỗ: “Cùng tôi, đồng đội cô sẽ sống. Anh ta hy sinh vì cô nhiều lần rồi, giờ đến lượt cô.”
Sau khi phó bản nâng cấp, số lượng người thử thách xuất hiện một dấu hỏi.
Dấu hỏi này thực ra ám chỉ rằng đồng đội của Tô Thanh Ngư, “Bạch Hỏa” đôi khi là người thật xuất hiện bên cô, nhưng đôi khi lại là một sinh vật không rõ danh tính.
Chỉ cần người thật chưa chết, những kẻ giả sẽ liên tục xuất hiện.
Những sinh vật không rõ danh tính đó giống như ý thức còn sót lại của các nhà phát triển khu nghỉ dưỡng Bờ biển Ánh Nắng trong phó bản.
Chúng giả dạng thành Bạch Hỏa, có kẻ giống thật, có kẻ lại giả rất vụng, tính cách muôn hình vạn trạng, nhưng điểm chung duy nhất là chúng đứng cùng lập trường với Tô Thanh Ngư.
Đồng đội dù thật hay giả, cũng phải tuân thủ quy tắc.
Nếu vi phạm thì sẽ chết.
Bạch Hỏa xây nhà ban đêm đã chết, Bạch Hỏa vào hang động cùng cô cũng đã chết.
“Anh ấy hy sinh vì tôi nhiều lần, tôi cũng hy sinh vì anh ấy nhiều lần.”
Tô Thanh Ngư đoán rằng những gì cô trải qua, từ góc nhìn của Bạch Hỏa thật, cũng sẽ gặp phải tình huống tương tự.
Bạch Hỏa thật giúp cô.
Vậy Tô Thanh Ngư giả cũng sẽ hỗ trợ Bạch Hỏa.
Đây là sự sắp xếp của phó bản, không phải ý định thực sự của Bạch Hỏa.
Anh ta là Đức Chúa, không phải kẻ ngốc.
Bạch Hỏa thật sẽ giúp đồng đội, cũng sẽ hy sinh vì lợi ích của toàn nhân loại, nhưng anh ta sẽ không hy sinh bản thân chỉ để cứu một mình Tô Thanh Ngư.
Tương tự, Tô Thanh Ngư cũng vậy.
“Mẹ của cô chính là đại dương, tôi không cần xuống đáy biển cũng có thể nói với người mọi thứ.”
Tô Thanh Ngư nhìn con thuyền nhỏ bên bãi cát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=348]
Dù hải đăng và nhà gỗ đã sụp đổ, con thuyền vẫn còn đó.
“Nhưng như vậy, cô cách Mẹ quá xa.”
“Tôi sẽ lên thuyền, chèo ra giữa lòng biển.”
Cơ thể rách toạc của nàng tiên cá khép lại, khi hai bên thịt chạm nhau, chúng tự động liền lại.
Cô ta nói: “Vậy để tôi dẫn đường cho cô.”
Một mình Tô Thanh Ngư ngồi trên thuyền nhỏ, nàng tiên cá nhảy nhót trong nước biển đen, dẫn đường cho cô.
Thân thuyền trôi nổi trên mặt biển đen như một chiếc lá khô héo, bị bóng tối vô tận bao vây.
Tô Thanh Ngư nắm chặt mái chèo, ra sức chèo.
Càng chèo, cô càng xa bờ.
Những con sóng hung dữ như muốn nuốt chửng cô bất cứ lúc nào, nhưng ánh mắt cô kiên định hướng về phía xa.
Tiếng thì thầm của đại dương ngày càng lớn.
Dù không hiểu biển nói gì, cô vẫn cảm nhận được cơn thịnh nộ của nó.
Tô Thanh Ngư, nhúng tay vào nước biển đen qua lớp áo mưa.
Giữa lòng biển đen kịt, cô cảm thấy một cảm giác định mệnh mạnh mẽ, trong bóng tối, cô cũng cảm nhận được mình có mối liên hệ với đại dương.
Nước biển cuộn trào dưới thân thuyền, mạnh mẽ và dữ dội, như thể đại dương đang tương tác với cô, kể về nỗi hận ngập trời trong lòng.
“Đến đây.”
Nàng tiên cá dừng lại: “Tôi đi trước, nếu có việc cần tìm tôi, cắt một miếng thịt từ người cô ném xuống biển, hát bài hát của tôi, tôi sẽ xuất hiện.”
Nói xong, nàng tiên cá lao đầu xuống nước, để lại một vòng sóng đen rồi biến mất.
Khi nàng tiên cá biến mất, sóng trên mặt biển càng lúc càng lớn.
“Oan có đầu, nợ có chủ.”
Tô Thanh Ngư kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc.
Cô cảm nhận được, đại dương đang lắng nghe.
Đồng thời, nếu cô nói sai một lời, cô sẽ bị đại dương nuốt chửng.
Trong sổ tay nhà phát triển có ghi lại chi tiết quá trình điều tra.
Nó ghi lại thời gian xuất hiện của những con tàu phủ vải trắng, những việc chúng làm, và mức độ ô nhiễm của nước biển mỗi ngày.
“Những con tàu đó đến từ hòn đảo phía đông, chúng không chỉ làm tổn thương ngài mà còn hại chúng tôi. Chúng tôi là ngư dân, từ lâu đã nhận ân huệ của ngài. Chúng tôi biết ơn sự hào phóng của ngài. Chính những thứ xấu xa đó đã hủy hoại tất cả, chúng mang nguồn ô nhiễm mới đến vùng biển này với tâm địa bẩn thỉu rằng nếu chúng không sống tốt, thì chẳng ai được sống tốt. Có tội với trời, không thể cầu xin. Mẹ đại dương thân yêu, không cần kìm nén cơn giận nữa. Khi chúng mang ô nhiễm vào lòng biển, chúng đã trở thành kẻ thù chung của toàn nhân loại. Con nguyện cùng ngài chứng kiến sự hủy diệt của chúng.”
Nói xong, Tô Thanh Ngư ném cuốn sổ tay vào biển.
Trong khoảnh khắc, đại dương trở nên tĩnh lặng.
Rồi ngay sau đó, những con sóng kinh hoàng dữ dội hơn bùng lên.
Tô Thanh Ngư bám chặt vào thuyền, ngăn mình rơi xuống.
Sóng lớn ngập trời cuốn con cá voi trên bãi cát trở lại lòng biển.
Thân hình khổng lồ của cá voi đập gãy đường ống dưới đáy biển.
Đàn cá dưới đáy bắt đầu xao động.
“Bùm”
Một vụ nổ khủng khiếp xảy ra dưới đáy biển, uy lực mạnh đến mức làm rung chuyển cả đại dương.
Hòn đảo phía đông bắt đầu rung chuyển.
Rồi đảo bùng phát động đất.
Động đất ngày càng dữ dội, nhà cửa sụp đổ, mặt đất nứt toác, đỉnh núi lửa trên đảo nổ tung, dung nham nóng bỏng phun trào như rồng lửa, khói đen cuồn cuộn, tro núi lửa bao phủ cả hòn đảo.
Ngọn lửa hừng hực nuốt chửng mọi sinh vật.
Núi sụp đổ, nước biển sôi trào, hình thành sóng thần khổng lồ.
Những con tàu neo trong cảng, chưa kịp phủ vải trắngnđã bị sóng thần cuốn phăng.
Sóng thần cuồn cuộn ập đến, cuốn trôi tất cả, nhấn chìm cả hòn đảo trong sóng dữ.
Phó bản cấp cao nuốt chửng phó bản cấp thấp.
Đây là cái giá chúng phải trả.
Tro núi lửa và dung nham không ngừng phun trào, hòa lẫn với lửa và bóng tối, như chốn địa ngục trần gian.
Sau hủy diệt là tái sinh.
Cả hòn đảo bị đại dương phá hủy, biến mất không dấu vết.
Tro núi lửa trôi nổi trên bầu trời, đại dương cuộn trào dưới sự xâm lấn của dung nham, chỉ còn lại sự chết chóc và tàn tích sau hủy diệt.
Đây là cái giá chúng phải trả.
Khi mọi thứ kết thúc, nước biển đen trên mặt biển dần phai, lộ ra màu xanh lam vốn có của đại dương. Sóng trở nên dịu dàng, đẩy con thuyền nhỏ trôi xa.
Tô Thanh Ngư ôm ngực, bò ra mép thuyền nôn mửa.
Vừa rồi sóng lớn khiến thuyền xoay tròn, động đất kinh hoàng cùng dung nham phun trào khiến cô có lúc tưởng mình sắp toi đời.
Tuy nhiên, dù sóng dữ dội, đại dương không thực sự làm khó cô.
Nhưng động tĩnh quá lớn khiến lục phủ ngũ tạng cô như bị đảo lộn, muốn ói hết ra.
Say sóng.
Thuyền nhỏ chạm vào bến, dừng lại.
Tô Thanh Ngư súc miệng bằng nước khoáng, buộc thuyền vào bến rồi bước lên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận