Tô Thanh Ngư cười nói: “Một số nhân viên trong viện dưỡng lão thấy hai người thân thiết, tôi còn tưởng nhầm đứa bé này là của ông đấy.”
Vẻ mặt của Chúc Chiếu lạnh lùng: “Quỷ dị là loài cao cấp hơn con người rất nhiều, không thể nào sinh ra hậu duệ với con người.”
Suy nghĩ này đối với quỷ dị mà nói, hoàn toàn là sự báng bổ.
Con người là lương thực.
Con người là gia súc.
Con người là sinh vật thấp kém.
Đây là nhận thức vốn có của Chúc Chiếu.
“Chưa chắc đâu, ông không được không có nghĩa là người khác không thể.”
Tô Thanh Ngư còn nhớ rõ, trong tài liệu lấy từ Trí Hư Tản Nhân có ghi chép về những trường hợp thành công.
Trang Hiểu Điệp chính là ví dụ điển hình nhất bên cạnh cô.
Chúc Chiếu: “Dù chúng tôi có hình dáng con người, nhưng chúng tôi và con người không giống nhau.”
Ưu Ưu xoay đầu qua lại, rồi nuốt chửng ngụm nước trong miệng: “Các người đang nói gì vậy? Có phải các người đang nói về ăn trẻ con không?”
Tô Thanh Ngư sửa lại lời cậu ta: “Là sinh con, không phải ăn con.”
“Không phải là đẻ ra rồi ăn sao?” Trong mắt Ưu Ưu, hai việc này là một.
Giải thích với cậu ta cũng vô nghĩa.
Đường trơn trượt và lầy lội.
Đúng lúc một người và hai quỷ dị đang bàn luận chủ đề này, một tia chớp chói lòa như lưỡi kiếm xé toang màn đêm, tiếng sấm vang rền, cả vùng núi như rung chuyển.
Đây là đường núi, bên phải là vực thẳm.
Tô Thanh Ngư ngồi co ro ở ghế phụ, đắm chìm trong cơn mưa bão bên ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Sao vẫn chưa tới vậy?”
Trời mưa không nên lên núi.
Dường như tài xế thấy thứ gì đó, bắt đầu bấm còi điên cuồng.
Tiếng còi bíp bíp hòa cùng tiếng sấm rền, khiến Tô Thanh Ngư thấp thỏm lo âu.
Lúc xuất phát, kính chắn gió đã không còn rõ ràng vì mưa lớn. Nhưng tài xế không phải người, dường như không cần nhìn đường vẫn lái đúng hướng.
“Ngồi vững nhé... Kha kha kha...”
Tài xế ngoảnh đầu nhìn chằm chằm Tô Thanh Ngư, không thèm nhìn đường phía trước, cứ đạp ga hết cỡ.
Từ kính chiếu hậu, có thể thấy khuôn mặt vô cảm của Chúc Chiếu nở nụ cười quỷ dị.
“Lái xe thì phải nhìn đường chứ!”
Tô Thanh Ngư còn chưa kịp ngăn cản, một tiếng nổ chói tai đã vang lên bên tai.
Thân xe lắc lư dữ dội rồi lật nhào, bên trong lan tỏa mùi hỗn hợp của kim loại và nước mưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=593]
Tô Thanh Ngư mất thăng bằng, đầu đập vào kính bên cạnh, choáng váng trong chốc lát.
May mà đã thắt dây an toàn, nên cô không bị văng ra ngoài.
Tầm nhìn bắt đầu mờ đi, bên tai văng vẳng tiếng sấm và tiếng gió rít.
Cuối cùng, một màn đen đen nuốt chửng ý thức của Tô Thanh Ngư.
Lái xe bất cẩn, người thân đẫm lệ.
Đây là cảm giác gì?
Như ở trong tử cung.
Như ở vòng tay ấm áp của mẹ.
Tô Thanh Ngư cảm thấy cơ thể mình nặng trịch như bị đổ đầy chì, không ngừng chìm xuống.
Rồi sau đó, một sức mạnh bao bọc lấy cô, ấm áp, dịu dàng, đỡ lấy lưng cô, đưa cô trôi lên, khiến cô trở nên nhẹ bẫng.
Căn phòng trắng xóa.
Không tồn tại trong ký ức, nhưng lại quen thuộc đến lạ.
Người phụ nữ bị làm mờ gương mặt, ôm một bé gái trong lòng, động tác nhẹ nhàng, đung đưa.
“Tiểu Ngư ngoan ngoãn, lớn lên làm nhà khoa học nhé.”
“Tiểu Ngư ngoan ngoãn, phải khỏe mạnh, bình an, phải tự do tự tại như cá nha.”
“Tiểu Ngư đừng khóc, đừng sợ, những thứ đó không phải thứ kỳ lạ đâu, đó là năng lượng, là nhiên liệu, là điện, là lửa, là hy vọng tương lai của chúng ta đó.”
Sau đó, tất cả trước mắt tan biến như sương khói.
Người phụ nữ đứng trước tấm kính, vẫn không rõ mặt, chỉ có giọng nói trở nên nghiêm túc và kiên định hơn.
“Đây là một sức mạnh có thể thay đổi thời gian và không gian, nếu chúng ta có thể làm chủ nó, để nó phục vụ nhân loại, đó sẽ là công lao nghìn thu, lưu danh sử sách.”
“Sợ hãi sẽ khiến chúng ta trở nên rụt rè, người đầu tiên ăn cua cũng không biết cua có độc hay không.”
“Không sao, có thể bắt đầu từ tôi.”
“Tôi sẽ cống hiến cả đời mình ở nơi này.”
Cảnh tượng trước mắt lại một lần nữa thay đổi.
Lần này, dường như người phụ nữ rất đau khổ.
Tay bà ấy rỉ máu, bên cạnh là những mảnh kính vỡ.
“Không đúng, điều này không giống với những gì các người hứa ban đầu.”
“Không thể tiếp tục nữa, nếu tiếp tục, sẽ không còn là vì lợi ích nhân loại, mà là hại người rồi.”
“Tôi không thể để con gái tôi ở cùng những thứ đó.”
“Các người làm vậy sẽ không vượt qua được thí nghiệm đạo đức đâu, quá trình phi nghĩa, kết trái dù không độc, cũng không thể dùng được.”
“Thứ đó rất nguy hiểm, đã vượt quá tầm kiểm soát của chúng ta.”
“Nó sẽ mê hoặc tâm trí con người.”
Cảnh tượng lại thay đổi.
Là biển lửa, là bóng tối, là đau khổ và dày vò.
Tô Thanh Ngư chỉ có thể cảm nhận tất cả những hình ảnh này.
Cô không thể cử động, cũng không thể phát ra âm thanh.
Chỉ có một làn ý thức lẻ loi, rơi vào trong đó.
Người phụ nữ ấy ở trong biển lửa.
Bên cạnh cô còn có một thi thể đàn ông.
Tô Thanh Ngư không ở trong lửa, nhưng cũng cảm thấy nỗi đau như bị thiêu đốt.
Cô muốn mở miệng nói.
Nhưng lại bất lực.
Còn người phụ nữ thì khẽ hát bài hát ru trong biển lửa.
Trước khi hóa thành tro bụi, người phụ nữ nhìn về phía ý thức của Tô Thanh Ngư, đôi mắt chan chứa nỗi buồn, như có thể nhấn chìm người ta trong đó.
Khi Tô Thanh Ngư nhìn lại bà ấy, một lần nữa mất đi ý thức.
Đầu óc hỗn độn, ý thức chao đảo giữa mơ và thực.
Cơn mưa xối xả, chưa một phút giây ngừng rơi.
Ngực rất nặng nề.
Dường như có một tảng đá lớn chặn lại ở đó.
Tô Thanh Ngư thở gấp, lồng ngực tràn ngập không khí nặng nề, mỗi hơi thở của cô đều kéo theo một cơn đau nhói.
Ý thức của Tô Thanh Ngư dần hồi phục.
Tiếng mưa ồn ào ùa vào tai.
Bên cạnh là chiếc xe đã lật ngửa, nóc xe móp méo, cửa kính vỡ tan, dưới đất là xăng dầu tràn ra.
Ưu Ưu đang ôm lấy đầu Tô Thanh Ngư, nó thè lưỡi, vừa tặc lưỡi vừa thỏa mãn liếm máu trên đầu cô.
Vị khá tuyệt.
Chỉ là cảm giác thiếu đi một chút hương vị của tình yêu.
Tô Thanh Ngư đẩy Ưu Ưu ra, cố gồng mình ngồi dậy, nhưng cảm thấy một cơn chóng mặt, lại ngã ngửa xuống.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận