Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 319: Tổ chức Áo Xanh (6)

Ngày cập nhật : 2025-09-04 20:25:49
Sau khi bày tỏ lòng biết ơn, Tô Thanh Ngư và Trang Hiểu Điệp rời đi.
Chu Sơn Hải nhìn từng bao lương thực được chất lên xe, rõ ràng tâm trạng rất tốt, cười như Phật Di Lặc, anh âyd vỗ bụng tròn, nói: “Người anh em Bạch, chuyến này đáng giá. Thương lượng giá sỉ với tổ chức Áo Xanh, họ trồng trọt, chúng ta trả tiền âm phủ mua hàng, đôi bên cùng có lợi. Có lương thực này, chúng ta không cần giao dịch với quỷ dị nữa.”
Giao dịch với quỷ dị rất nguy hiểm, đám quỷ dị trong thế giới thực rất xảo quyệt, thường gài bẫy đồng nghiệp, lừa lấy máu thịt của họ.
Bạch Hỏa da trắng như tuyết, khóe môi nở nụ cười nhạt: “Tổ chức Áo Xanh cung cấp con đường sống cho người thường sau khi quỷ dị giáng xuống, công đức vô lượng.”
Chu Sơn Hải vỗ vai Bạch Hỏa: “Anh em, việc tổ chức Áo Đỏ chúng ta làm cũng không kém, mua đồ uống đỏ, vẽ bùa chú cũng là công đức lớn. Người ta nói người tốt được báo đáp, kiếp này tôi không mong báo đáp, chỉ cầu kiếp sau đầu thai vào nhà giàu.”
“Không cần đợi kiếp sau, kiếp này đã có.”
Bạch Hỏa nhìn bóng lưng Tô Thanh Ngư và Trang Hiểu Điệp dần khuất trong đám đông, trầm ngâm, rồi quay sang Chu Sơn Hải: “Người tốt nói điều thiện, thấy điều thiện, làm điều thiện. Một ngày làm ba việc thiện, ba năm trời sẽ ban phúc.”
Chu Sơn Hải đáp: “Nghe huyền bí quá, chẳng hiểu.”
“Ý là người tốt sẽ được báo đáp.”
Chu Sơn Hải giang tay: “Kiếp này không mong báo đáp, chỉ mong không bị người lấy oán báo ân. Anh em, cậu có thấy không? Hai cô ấy thân nhau lắm, đi đâu cũng nắm tay, đúng là tình bền hơn vàng.”
“Anh muốn nói gì?”
“Tôi muốn nói, tình bạn giữa con gái thật tinh tế…”
Chu Sơn Hải giơ bàn tay mũm mĩm: “Ghen tị ghê, hay là hai anh em mình cũng nắm tay đi chung?”
Bạch Hỏa mặt tối sầm, quay người bỏ đi.
“Ôi, anh bạn, tôi chỉ đùa thôi.”
Chu Sơn Hải cười hì hì đuổi theo: “Sao mặt đen thui thế? Ghét tay béo của tôi không bằng tay con gái à?”
Bạch Hỏa nghiêm túc nói với Chu Sơn Hải: “Ta không thích đàn ông, cũng không thích phụ nữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=319]

Ta thích cả đàn ông và phụ nữ.”
Đàn ông và phụ nữ trước là cá nhân.
Đàn ông và phụ nữ sau là loài người.
Có tình yêu lớn, không có tình yêu nhỏ.
“Được rồi, anh em, lỗi của tôi, không đùa mấy chuyện vô bổ này nữa.”
Chu Sơn Hải sờ mũi: “Tối nay dỡ hàng xong, tôi mời cậu uống rượu.”
Bạch Hỏa gật đầu.
Buổi tối, Tô Thanh Ngư xách áo choàng hồng phấn về nhà.
Vào biệt thự, bàn đã được dọn sạch.
Song Hỷ cầm giẻ lau cây nến bạc.
Ưu Ưu cố vẽ nguệch ngoạc trên tường, để lại hình đôi mắt.
Bạch Nguyên Hương cầm bút, sau khi có tiền âm phủ, cô ấy đổi được nhiều đề thi từ người khác. Làm bài thi là cách cô ấy theo đuổi sự ám ảnh.
Những quỷ dị còn lại chẳng làm gì.
Dường như cuộc sống quỷ dị rất nhàm chán.
Khi Tô Thanh Ngư vắng mặt, họ chỉ ăn hoặc ngồi đó, ít giao tiếp, để thời gian trôi qua.
Hễ cô về, như trò chơi bị đóng băng được kích hoạt, họ đồng loạt nhìn cô.
Bị nhìn chằm chằm, cô thấy lạnh người.
“Mọi người xem giúp tôi, áo choàng này có phải đạo cụ quỷ dị không?”
Tô Thanh Ngư lấy áo choàng lông hồng ra, đặt lên bàn.
Ưu Ưu chỉ liếc một cái đã nhận ra.
“Đây là lông của Đỗ Vũ.”
Ưu Ưu nhổ một sợi lông hồng, dùng nó lướt nhẹ qua môi vẽ màu, nở nụ cười quỷ dị: “Chủ nhân ký khế ước với cậu ta rồi à?”
Tô Thanh Ngư lắc đầu: “Chưa.”
“Cậu ta là kẻ dị biệt, không giống chúng tôi.”
Vô Tâm và Bạch Nguyên Hương từng nói điều tương tự.
Tô Thanh Ngư truy hỏi: “Ý cậu là sao?”
Dường như Ưu Ưu biết nhiều hơn.
Cậu ta ngồi trên bàn, đặt một tay lên áo choàng, chân đung đưa, chuông trên mũ kêu leng keng vui tai.
“Cậu ta là cấp vàng, một quỷ dị cấp vàng sao có thể hoạt bát như tôi?”
Ưu Ưu lắc đầu: “Chủ nhân, cô không thấy cậu ta khác Vô Tâm sao? Cậu ta giống con người hơn đúng không?”
Vô Tâm cho Tô Thanh Ngư cảm giác trống rỗng, bị bản năng đói khát chi phối.
Trong lúc tiếp xúc, Tô Thanh Ngư cảm nhận rõ ranh giới giữa người và quỷ dị.
Vô Tâm không bao giờ che giấu bản chất quỷ dị của mình.
Dù là trái tim trống rỗng, bàn tay xương trắng hay mùi đất mộ nhàn nhạt, anh chưa từng giấu.
Đỗ Vũ thì nói năng ba hoa, thích làm trò.
Anh ta khoác da người, tự coi mình là con người.
Kỷ Nhất Phàm từng tiếp xúc với Đỗ Vũ. Trong phó bản【Nhà máy Nước giải khát Sao Mai】, anh ta là quỷ dị ký khế ước, luôn đi theo Tô Thanh Ngư.
“Gã luôn bám theo chủ nhân.”
Mặt Kỷ Nhất Phàm đầy sẹo đan xen, da thịt lộ ra nhưng vẫn giữ vẻ tao nhã, chỉnh lại cà vạt, lên án: “Đã có chủ nhân còn nhòm ngó chủ nhân của tôi. Một quỷ dị mà muốn ký hai hợp đồng lao động, không có đạo đức, cực kỳ đồi bại.”
Tô Thanh Ngư nhớ lại biểu hiện của Đỗ Vũ trong phó bản【Nhà máy Nước giải khát Sao Mai】, nói: “Anh ta cố tỏ ra giống con người, nhưng ở vài chi tiết nhỏ thì không hoàn hảo.”
Lời nói của Ưu Ưu khiến người ta kinh ngạc: “Cậu ta do con người tạo ra.”
Tô Thanh Ngư đáp: “Trước khi chết, chẳng phải các cậu đều là con người sao? Sau khi chết, vì ám ảnh, trong thời kỳ quỷ dị hồi sinh lại sống lại.”
Ưu Ưu ngước khuôn mặt vẽ trái tim đỏ, lặp lại: “Quá trình sinh ra của Đỗ Vũ khác biệt, tôi không rõ chi tiết cụ thể. Lúc đó tôi chỉ chú ý đến rạp xiếc của mình, tôi không quan tâm chuyện quỷ dị cấp thấp. Tôi biết cậu ta vì thấy cậu ta giàu hơn đám quỷ dị cấp thấp, có tiền âm phủ mua vé. Thêm một quỷ dị xem diễn cũng tốt, nên tôi cho cậu ta làm bạn chơi.”
Tô Thanh Ngư nhớ lại câu chuyện Đỗ Vũ kể: “Anh ta từng nói, chim tu hú anh ta nuôi chết, anh ta rất buồn, khâu con chim vào bụng.”
Ưu Ưu ôm mặt: “Chủ nhân tò mò về cậu ta à? Nếu chủ nhân yêu thương Ưu Ưu nhiều hơn, Ưu Ưu có thể giúp chủ nhân dò la đấy.”
“Nếu tôi vào phó bản Tập đoàn Sao Mait thì sẽ dẫn cậu theo.”
Ưu Ưu vui vẻ nhảy lên, cười tươi: “Quả nhiên chủ nhân yêu Ưu Ưu nhất!”
Nói xong, Ưu Ưu chạy vào phòng, lấy ba lô đen của Tô Thanh Ngư.

Bình Luận

31 Thảo luận