Người đàn ông da ngăm liếc nhìn điện thoại rồi cau mày, thấp giọng chửi một câu: “Làm chẳng nên trò trống gì, chỉ giỏi hỏng việc.”
“Có chuyện gì vậy?”
Người đẹp yếu ớt chống người định ngồi dậy.
Thân hình cô ta mảnh mai đến mức như có thể bị gió thổi ngã bất cứ lúc nào, mái tóc dài mềm mại đen nhánh, nhưng vì bệnh tật nên chỉ tùy ý xõa ra sau lưng, không chăm chút chải gọn.
“Sức khỏe của em không tốt, đừng cử động lung tung.”
Người đàn ông da ngăm nhẹ nhàng đỡ lấy vai cô ta, để cô ta tựa lưng ra sau, giọng nói dịu dàng: “Là tên lùn đó gửi tin, muốn cầu xin em cho ông ta thêm thời gian. Ông ta đảm bảo sẽ ngồi vào vị trí của Bạch Hỏa rồi phá hủy tổ chức Áo Đỏ từ bên trong.”
Người đẹp yếu ớt khẽ vuốt tóc người đàn ông da ngăm, giọng có phần yếu ớt: “Vậy thì cho ông ta thêm thời gian đi… khụ khụ khụ… Chúng ta vốn là những người dễ nói chuyện mà.”
Người đàn ông da ngăm đưa tấm ảnh của Tô Thanh Ngư cho người đẹp yếu ớt xem.
“Ông ta còn gửi kèm một tấm ảnh, người trong ảnh… chúng ta từng gặp.”
“Là cô ta à.”
Người đẹp yếu ớt khép mắt đầy mệt mỏi: “Em nhớ… cô ta từng nói trước đám đông là thích anh… còn có một người đàn ông tuấn tú nữa… khụ khụ khụ… Thật đáng tiếc, chưa kịp bốn người cùng nhau chơi trò chơi.”
Người đàn ông da ngăm có phần bất lực nói: “Em cứ chăm sóc sức khỏe, sau này vẫn còn cơ hội.”
Vu Vĩnh Khang vẫn liên tục gửi tin nhắn tới.
Tiếng “ting ting” của điện thoại vang lên chói tai.
“Bảo ông ta đừng gửi nữa, cho thêm mười ngày.”
Khóe môi người đẹp yếu ớt khẽ cong lên, cô ta vốn thích nhìn cảnh tổ chức Áo Đỏ tự cắn xé lẫn nhau: “Những kẻ gió chiều nào xoay chiều ấy như vậy, cứ để bọn họ tự đấu đá nội bộ đi.”
“Được.”
Người đàn ông da ngăm dùng luôn điện thoại của người đẹp yếu ớt để trả lời.
Người đàn ông da ngăm và người đẹp yếu ớt xưng hô với nhau là anh em, nhưng thực chất không hề có quan hệ huyết thống.
Cha của người đàn ông da ngăm và mẹ của người đẹp yếu ớt kết hôn, hai gia đình gộp lại thành một và họ trở thành anh em trên danh nghĩa.
Về sau, mẹ đã giết cha, bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Khi quỷ dị giáng xuống, bà chết trong một “phó bản” của bệnh viện tâm thần.
Từ đó, chỉ còn lại hai người họ nương tựa vào nhau.
Bên kia.
Thẩm Tư Niên rời khỏi phố Trăng Đen, tới tổ chức Áo Đỏ cùng Lạc Tử Huyên, gặp lại Bạch Hỏa. Anh ta đứng giữa, giúp nhà họ Lạc và tổ chức Áo Đỏ thương lượng xong một vụ làm ăn.
Ba người cùng ngồi trò chuyện một lúc.
Thẩm Tư Niên đã nhìn thấy những tin đồn nhảm trên mạng. Anh ta nâng ly rượu trắng uống một ngụm rồi cay đến mức nhe răng, nói với Bạch Hỏa:
“Anh em, bọn họ toàn bắt gió bắt bóng, mắng quá khó nghe. Có cần tôi lập thêm mấy tài khoản để mắng lại giúp không?”
Bạch Hỏa lắc đầu: “Người trong sạch thì tự sẽ rõ.”
Lạc Tử Huyên mím môi, khách sáo quan tâm một câu: “Đến lúc ra tay thì phải ra tay, đừng để bọn họ coi anh như quả hồng mềm.”
“Đa tạ hai vị quan tâm, Chu Sơn Hải đang thay ta điều tra chuyện này. Ta tin rằng công đạo ở trong lòng người.”
Giọng Bạch Hỏa rất bình thản, dường như thực sự không để tâm tới việc này.
Lời lẽ dù sắc bén như kiếm, nhưng nếu anh không bận tâm thì cũng chẳng thể làm anh bị tổn thương.
Còn về việc điều tra Tập đoàn Sao Mau, Bạch Hỏa không nói cho Thẩm Tư Niên và những người khác biết.
Ba người nâng chén vui vẻ.
Sau ba lượt rượu, Thẩm Tư Niên đưa Lạc Tử Huyên về nhà rồi tự quay lại khách sạn thuê ở phố Trăng Đen.
Trong khách sạn, Lạc Ngọc Noãn mặc tạp dề, đã chuẩn bị sẵn cho Thẩm Tư Niên bốn món mặn một món canh.
Thẩm Tư Niên nhìn thấy Lạc Ngọc Noãn, ánh mắt dịu dàng, bước tới nắm lấy tay cô ta. Thấy đầu ngón tay cô ta đỏ ửng, anh ta có chút xót xa nói: “Chẳng phải đã bảo em đừng xuống bếp nấu ăn sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=358]
Tuy tiền âm phủ không nhiều, nhưng mua chút đồ ăn vẫn đủ mà.”
Lạc Ngọc Noãn thấy lòng ấm áp, nói:
“Anh cho em chỗ ở an toàn, em nấu cơm giúp anh là điều nên làm mà.”
Hiện giờ hai người là bạn cùng phòng sống chung.
Trên mức bạn bè, nhưng chưa đến mức người yêu.
Thẩm Tư Niên không nói thẳng, Lạc Ngọc Noãn cũng không đủ can đảm xác nhận mối quan hệ.
Cứ thế, cả hai cùng sống trong sự mập mờ ấy.
Ánh đèn trong phố Trăng Đen không thể chiếu ra bên ngoài phố.
Ngoài phố Trăng Đen, tổ chức Áo Đỏ sẽ đến phát cháo vào những thời điểm cố định, tần suất ba tháng một lần và đối tượng phát cháo chỉ giới hạn cho những người cơ thể khỏe mạnh, khả năng sống sót cao hơn.
Hàng người dài dằng dặc, nhìn không thấy điểm cuối.
Mỗi trận mưa thu là một lần trời lạnh thêm, gió đã mang hơi lạnh. Người của tổ chức Áo Đỏ khá kiên nhẫn, đứng trước chiếc nồi lớn, lần lượt múc cháo cho từng người trong hàng dài dân tị nạn.
Nồi cháo rất loãng, lác đác vài hạt gạo trắng, đếm cũng có thể biết được số hạt.
Để tránh hỗn loạn và tranh cướp, tổ chức Áo Đỏ cho thêm người đến duy trì trật tự. Trong tay họ cầm dao súng, sẽ nghiêm khắc xử lý bất kỳ ai có ý định chen hàng.
Khi Tô Thanh Ngư rời khỏi phố Trăng Đen, cô nghe thấy một bà lão điên ngồi xổm bên tường, vừa mắng vừa lẩm bẩm. Bà ta đã mất một cánh tay, tuổi già sức yếu, sắc mặt tiều tụy, ánh mắt mất sức sống, miệng không ngừng lặp đi lặp lại: “Không cho cháo… không cho cháo… sắp chết rồi thì đừng phí cháo…”
Hôm qua tinh thần bà lão này vẫn còn khá, chân tay nhanh nhẹn. Đêm qua bị người ta lén chặt mất một cánh tay đem bán, kêu gào suốt đêm, đến hôm nay thì hóa điên.
Một nữ phóng viên ăn mặc chỉnh tề, dung mạo tươi tắn đang phỏng vấn những người tị nạn. Sau lưng cô ta là một quỷ dị, trên đầu mọc ra chiếc camera màu đen. Chỉ cần chịu làm theo yêu cầu và chấp nhận lời phỏng vấn của cô ta, sẽ được nhận một nắm gạo tẻ.
Nữ phóng viên này rất được chào đón, xung quanh là một đám dân tị nạn vây quanh.
Một đứa bé đứng bên cạnh, hồi hộp ôm tờ giấy rồi nhìn về phía camera đọc thuộc lòng: “Kể từ khi quỷ dị giáng xuống, cháu cảm thấy cuộc sống phong phú và nhiều màu sắc hơn trước. Quỷ dị cũng giống như con người, có tư tưởng và cảm xúc riêng, chúng ta cần tôn trọng họ. Thế giới này không chỉ là của riêng chúng ta mà cũng là của họ. Cháu thích cuộc sống con người và quỷ dị cùng tồn tại, càng hy vọng có thể thân thiết với họ, hiểu họ rồi trở thành một phần của họ.”
Những người tị nạn chấp nhận phỏng vấn tuyệt đối không được nói sai một chữ, nếu không sẽ bị chiếc camera trên đầu nuốt chửng.
Họ xếp hàng, vì miếng ăn mà nói những lời trái lương tâm.
Kho đầy thì biết lễ nghĩa, đủ ăn mặc thì biết vinh nhục.
Tô Thanh Ngư cảm khái, quả nhiên không thể yêu cầu một người sắp chết đói tuân thủ đạo đức.
Gần khu phố Trăng Đen, vì không có phó bản xuất hiện nên luôn có những người sống sót tìm đến.
Họ xem nơi này như Thiên Đường.
Nhưng khi đến rồi, mới phát hiện ra muốn vào Thiên Đường phải có vé.
Vậy nên, họ lang thang quanh phố Trăng Đen, tìm kế sinh nhai giữa dòng người và quỷ dị ra vào nơi này.
Lâu dần, nơi đây hình thành một khu ổ chuột.
Nơi này rất hỗn loạn, nhưng vẫn có đường sống.
Nơi này rất nguy hiểm, nhưng vẫn an toàn hơn phó bản.
Người ta gọi nơi đây là “Ngoài phố”.
Người ở ngoài phố, hễ rảnh rỗi là lại ngồi với nhau, kể lể những khổ nạn của mình.
Có người khóc lóc kể rằng căn nhà trả góp suốt 30 năm của mình lại là một phó bản, vào sinh ra tử mới thoát ra được, chỉ còn lại một mình, từ đó về sau không còn chốn quay về.
Có người đã tàn tật, tính toán rằng dù sao cũng không sống nổi, chi bằng bán bản thân cho quỷ dị; sống để bán thì giá cao hơn chết để bán, đổi chút tiền âm phủ để con mình còn sống.
Đứa trẻ mấy hôm trước còn có thể khóc ré lên vì đói bụng, mấy hôm nay đã không còn sức để khóc, chỉ co ro như một chú mèo con trên giường.
Những phụ nữ có ngoại hình ưa nhìn, khi thấy có người đàn ông ăn mặc tươm tất từ phố Trăng Đen bước ra, sẽ vây quanh, tìm cách bán bản thân.
Cũng có những người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai làm như vậy; họ không chỉ chào mời phụ nữ mà còn chào mời cả đàn ông.
Nếu nhan sắc không đi kèm thực lực thì sẽ biến thành món hàng.
Không phân biệt nam hay nữ.
Những người ở đây không thể gọi là sống, chỉ có thể gọi là tồn tại.
Tô Thanh Ngư vừa bước ra đã bị dân tị nạn vây quanh.
“Cô gái, cần ngựa không?”
Một người đàn ông cao lớn bước ra, thân hình rắn chắc, vẻ ngoài kín đáo: “Rẻ hơn xe thuê quỷ dị.”
Vô Tâm đứng phía sau cô, người đó không dám tiến lại quá gần, chỉ đứng chặn ngay lối mà Tô Thanh Ngư buộc phải đi qua.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận