Bạch Hỏa tiếp tục nói: “Ta nghi ngờ Đoạn Thiên Minh và những người khác đang ở trên thuyền.”
“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy.”
Tô Thanh Ngư cụp mắt suy tư, chậm rãi nói: “Hai ngày nay, chúng ta chủ yếu hoạt động ở bãi cát và ngọn hải đăng. Chúng ta đã lật tung hai nơi này lên rồi, nhưng không tìm thấy người anh muốn gặp.”
Bạch Hỏa mím môi, vừa nghĩ vừa nói: “Quy tắc yêu cầu, vào ban đêm, người tuần tra phải vào ngọn hải đăng để xua đuổi những con thuyền phủ vải trắng… Thời gian của chúng ta được quy định nghiêm ngặt, không thể tự ý rời đi.”
Tô Thanh Ngư phân tích: “Không đúng, quy tắc thứ 4 nói rằng người tuần tra cần tuần tra quanh bãi cát, nhưng quy tắc thứ 5 không nhắc đến người tuần tra mà chỉ nói vào ngọn hải đăng để giám sát tàu thuyền trên biển, không nói rõ là ai, trọng tâm của đoạn đó nằm ở việc giám sát và xua đuổi tàu thuyền.”
Nửa đầu quy tắc thứ 4 và thứ 5【Bờ biển Ánh Nắng】
【Từ 8 giờ sáng đến 8 giờ 30 tối, người tuần tra cần tuần tra quanh khu vực bãi cát, không được xuống biển bơi lội, không được ăn bất kỳ hải sản nào.】
【Từ 9 giờ tối đến 7 giờ 30 sáng, hãy vào ngọn hải đăng, giám sát các con thuyền trên mặt biển phủ vải trắng có máu thấm ở giữa. Nếu phát hiện thuyền, hãy dùng ánh đèn để xua đuổi chúng.】
Trong đó, quy tắc thứ 5 không có chủ ngữ.
Bạch Hỏa lập tức nhận ra: “Vậy chỉ cần đảm bảo có người giám sát mặt biển vào ban đêm là được.”
Tô Thanh Ngư gật đầu: “Đúng vậy, một người canh gác suốt đêm, người còn lại lên thuyền.”
“Nhưng, cuối cùng thuyền sẽ chìm xuống biển, chúng ta không thể chạm vào nước biển.”
“Tôi không nói đến những con thuyền đánh cá phủ vải trắng, mà là con thuyền hải sản trong quy tắc thông quan.”
Tô Thanh Ngư lấy từ ba lô ra tấm da mặt cá dày cộp, đặt lên bàn: “Trong quy tắc thông quan cấp C có nhắc, đeo da mặt cá kỳ lạ, đứng ở góc tây bắc dưới chân ngọn hải đăng vào lúc nửa đêm, đi theo con thuyền buôn hải sản để rời đi. Không nói thời gian cụ thể, chỉ nói vào lúc nửa đêm mỗi ngày, vậy nghĩa là mỗi tối chúng ta đều có cơ hội hành động.”
Bạch Hỏa nhìn tấm da mặt cá được cắt gọt gọn gàng, thận trọng nói: “E rằng quy tắc thông quan cấp C có bẫy. Theo kinh nghiệm trước đây của ta, nếu làm theo quy tắc thông quan này, rất có thể sẽ bị đưa vào một phó bản khác.”
“Chúng ta có thể quan sát xem con thuyền hải sản đến mỗi ngày có phải là cùng một chiếc không. Nếu đúng, đi rồi sẽ có thể quay lại. Nếu không, chúng ta sẽ nghĩ cách khác.”
“Thoả thuận vậy đi.”
Hai người nhìn nhau, thống nhất ý kiến.
Tối hôm đó, Tô Thanh Ngư và Bạch Hỏa thay ca ở ngọn hải đăng. Qua quan sát ban đêm, đúng như dự đoán, vào lúc nửa đêm, quả nhiên có một con thuyền buôn hải sản lặng lẽ xuất hiện từ trong sương mù.
Vị trí con thuyền này xuất hiện rất kín đáo, nằm trong điểm mù tầm nhìn. Nếu đứng trên ngọn hải đăng, hoàn toàn không thể thấy. Phải xuống dưới cùng, đối mặt trực tiếp với đại dương cuộn sóng vào ban đêm mới có thể phát hiện.
Họ không vội vàng lên thuyền mà dùng dao khắc một ký hiệu chữ “thập” nhỏ lên thuyền.
Sau hai ngày quan sát, con thuyền đến vẫn là chiếc đã được đánh dấu, không hề thay đổi.
Con thuyền đó, mỗi tối xuất hiện hai lần trong sương mù.
Như thể đi một vòng rồi quay lại.
Ngày thứ tư, Bạch Hỏa khoác tấm da cá lên người.
Anh không chỉ lột da mặt cá kỳ lạ, mà còn bất chấp lời xin lỗi và gào khóc của chúng, lột nguyên tấm da hoàn chỉnh, khoác lên người mình.
Tấm da cá vừa khít như in.
Sau khi mặc vào, không thể phân biệt đâu là người, đâu là cá.
Tô Thanh Ngư phụ trách đứng trên đỉnh ngọn hải đăng, canh giữ ngọn đèn.
Cô nhìn thấy Bạch Hỏa ẩn mình trong tấm da cá xấu xí, đứng giữa màn đêm đen kịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=330]
Sóng biển cuốn theo những con sóng đen không ngừng đập vào ngọn hải đăng, một phần nước biển bắn lên tấm da cá của anh.
Ướt sũng.
“Đi đi, Ưu Ưu, thay tôi xem trên thuyền có gì?”
Tô Thanh Ngư ra lệnh cho con rối chú hề trên vai mình.
Con rối chú hề trèo theo cánh tay xuống lòng bàn tay cô, chỉ vào đôi mắt gỗ tròn xoe của nó rồi chỉ vào mắt Tô Thanh Ngư, sau đó nhảy xuống đất, nhót nhót nhảy nhảy chạy ra cửa, “kẽo kẹt kẽo kẹt” xoay đầu gỗ nhìn lại, vẫy tay với Tô Thanh Ngư rồi chỉnh lại đầu, lén lút bám theo Bạch Hỏa.
Tô Thanh Ngư hỏi Bạch Nguyên Hương đứng bên cạnh: “Động tác giữa chừng của nó là có ý gì?”
Giọng Bạch Nguyên Hương nhẹ nhàng: “Nó nói, nó làm đôi mắt cho chủ nhân.”
Điểm thuần khiết của quỷ dị nằm ở chỗ, chỉ cần ký kết khế ước, chúng sẽ dâng hiến lòng trung thành.
Con người thì khác.
Con người vì lợi mà đổi lòng.
Tâm tư Bạch Hỏa quả thực thuần thiện, là hiện thân của chủ nghĩa lý tưởng, mang hoài bão cứu đời. Đồng thời, anh cũng là người có mưu tính, giỏi mượn thế lực.
Khi thấy Tô Thanh Ngư có nhiều át chủ bài và thực lực, anh muốn lôi kéo cô.
Sau khi bị Tô Thanh Ngư từ chối, anh kết giao với Chu Sơn Hải, từ đó gia nhập tổ chức Áo Đỏ. Trong thời gian ngắn, anh trở thành cấp trên của Chu Sơn Hải, mượn sức mạnh của tổ chức để thực hiện mong muốn trong lòng.
Anh còn kết nghĩa với Thẩm Tư Niên, đồng thời duy trì mối quan hệ hòa hợp ngoài mặt với nhà họ Lạc.
Dù là Tô Thanh Ngư hay Thẩm Tư Niên, về mặt quan niệm, cả hai đều có xung đột với Bạch Hỏa.
Tô Thanh Ngư chỉ muốn tự bảo vệ mình, che chở cho những người cô quan tâm.
Thẩm Tư Niên muốn tạo dựng sự nghiệp, vừa có danh vừa có lợi trong thế giới quỷ dị giáng lâm.
Còn Bạch Hỏa muốn ô nhiễm biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này, để nền văn minh nhân loại được tiếp nối.
Cơ bản là, chỉ cần không phải tổ chức phản nhân loại, anh không đắc tội với ai.
Anh không giống kiểu người tốt theo nghĩa truyền thống, không thể dung chứa dù chỉ một hạt cát trong mắt.
Quá cứng nhắc dễ gãy.
Quá trơn tru, không có giới hạn lại dễ lăn quá xa, lệch khỏi chính đạo.
Quân tử hòa mà bất đồng, trong lòng Bạch Hỏa có thước đo riêng của mình.
Khi nửa đêm đến, ở góc khuất không nổi bật dưới chân ngọn hải đăng, một con thuyền nhỏ như cá heo nhảy vọt lên mặt biển, bề mặt thuyền lấp lánh ánh đen như mực rồi lắc lư, lặng lẽ dừng lại trên mặt nước.
Con thuyền đó cũng phủ một tấm vải trắng, chỉ có điều rách rưới hơn những con thuyền khác.
Con rối chú hề lặng lẽ bám theo sau Bạch Hỏa.
Bạch Hỏa không phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Ở lối vào con thuyền treo một tấm biển gỗ, trên đó được quét bằng chất lỏng màu đỏ.
“Đồng loại đi thuyền miễn phí, khác loài vui lòng trả phí thuyền.”
Tấm vải trắng được vén lên, có thứ gì đó trong thuyền thò đầu ra. Bạch Hỏa nói vài câu với cá kỳ lạ trong thuyền, và con cá kỳ lạ coi anh như đồng bọn, cho phép anh lên thuyền.
Bóng tối bao trùm khoang thuyền, không gian nhỏ bé tràn ngập mùi tanh hôi của cá, trên sàn còn có chất lỏng đỏ không rõ nguồn gốc. Hai con cá béo mũm cầm cây lau nhà đang cọ rửa.
Góc khoang thuyền chất đầy những thùng gỗ buộc dây thừng, bên trên còn phủ một lớp rong biển màu sắc kỳ lạ. Một bóng đèn vàng yếu ớt ở trung tâm khoang chỉ chiếu được một vòng sáng mờ nhạt, cố gắng soi sáng nơi này.
Nhân lúc lũ cá không để ý, Bạch Hỏa mở một thùng gỗ không đóng kín để kiểm tra, phát hiện bên trong toàn là những con cá chết phát ra ánh sáng kỳ dị.
Anh lại mở một thùng gỗ khác đã được buộc chặt, nhìn qua khe hở của thùng, những con cá chết bên trong không phát sáng, chỉ có bề mặt được phun một lớp chất giống như sơn trắng.
Cứ như đã qua xử lý đặc biệt.
Lúc này, Bạch Hỏa nghe thấy cách đó không vang lên một tiếng kêu gào thảm thiết.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận