Kết hợp quy tắc thứ ba, đại thiếu gia Triệu Tri Ngôn không phải người ít nói, anh chỉ bị hạn chế, không thể đối mặt giao tiếp với Tô Thanh Ngư.
Quy tắc thứ năm 【Thành Bình An】.
【Trong thành Bình An không nuôi chó, tránh xa người ăn thịt chó.】
Lần đầu gặp đại thiếu gia ở chợ, anh cầm một túi thịt chó.
Cầm không có nghĩa là ăn.
“Là cô ký hôn ước với tôi sao?”
Triệu Tri Ngôn quay lưng về phía Tô Thanh Ngư: “Chúng ta từng gặp trên núi, nhưng tôi không nhớ rõ dáng vẻ cô. Hình như là cô, lại hình như là người khác.”
Ký ức mơ hồ là một biểu hiện của nhận thức bị ô nhiễm.
“Lần này tôi đến là muốn xác định hôn ước với anh.”
“Hôn ước, đúng, hôn ước do cha định. Không đúng… không đúng… đừng ở lại đây! Cô phải rời đi!”
Đại thiếu gia Triệu Tri Ngôn ngẩng đầu, như nhớ ra gì đó: “Đi theo tôi, tôi có thứ muốn đưa cô.”
Anh ta xoay người, nhưng khi thấy Tô Thanh Ngư, cả người như con rối chưa lên dây, đột nhiên dừng lại.
Tô Thanh Ngư dứt khoát tự xoay lưng đi.
Dường như đại thiếu gia quên lời vừa nói, ngừng vài giây, rồi tiếp tục: “Lão già đang ở phủ đốc quân không phải cha tôi. Ông ta xuất hiện hơn một năm trước. Em hai và em ba đều nghĩ lão là cha, nhưng tôi nhớ rõ mặt cha! Không phải ông ta! Hoàn toàn không phải! Chính ông ta mang thứ rượu vang quái lạ đến, nhốt chúng tôi trong thành này, khiến các em tôi xem tôi như kẻ điên! Tiểu Ngư, cô tin tôi không? Không đúng… cô không phải Tiểu Ngư! Các người không giống nhau…”
Triệu Tri Ngôn đau đớn tột độ.
Anh ở trong trạng thái mâu thuẫn và bất ổn cực độ.
Tô Thanh Ngư nói nhanh: “Anh không cần vội giải thích, tôi tin lời anh. Đừng nghĩ những chuyện này, đừng ép bản thân, giữ cảm xúc ổn định rất quan trọng, rối loạn sẽ khiến ô nhiễm trong người anh lan nhanh. Anh vừa nói muốn dẫn tôi đến một nơi, đưa tôi thứ gì đó. Là nơi nào? Thứ gì? Chúng ta đi ngay lập tức.”
Tô Thanh Ngư trấn an Triệu Tri Ngôn, giúp anh sắp xếp lại suy nghĩ.
Triệu Tri Ngôn dần yên tĩnh: “Đúng, tôi có thứ muốn đưa cô, rất quan trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=415]
Nhưng trước khi đưa, cô phải nói, cô có phải vợ chưa cưới của tôi không?”
Trả lời câu này nghĩa là Tô Thanh Ngư đã chọn.
“Tôi là vợ chưa cưới của anh.”
Cô chọn đại thiếu gia là đối tượng kết hôn 「sạch sẽ」.
Người ban đầu định hôn ước với Tô Tiểu Ngư chính là đại thiếu gia Triệu Tri Ngôn.
Hôn ước này do lão đốc quân và cha Tô Tiểu Ngư cùng lập, cả hai đến từ Tập đoàn Sao Mai. Nếu họ tỉnh táo khi lập hôn ước, điều đó cho thấy đại thiếu gia và Tô Tiểu Ngư được họ xem là những người ít có khả năng bị ô nhiễm nhất.
Chỉ là sau này, cả 「cha」 và 「lão đốc quân」 đều bị ô nhiễm.
Ngoài thành thất thủ, nghĩa là ô nhiễm ngoài thành đã đến mức không thể kiểm soát.
「Cha」 vì an toàn của gia đình, trước khi bị ô nhiễm hoàn toàn, để lại di thư, bảo gia đình vào thành tránh nạn.
Ban đầu thành Bình An không phải phó bản. Lão đốc quân dùng cách phổ biến nước uống đỏ và định kỳ đuổi người ô nhiễm ra khỏi thành để đảm bảo an toàn.
Nhưng sau này ô nhiễm lan rộng, cuối cùng phó bản vẫn giáng xuống đây.
“Vậy cô cúi đầu, tôi đưa nhẫn cho cô.”
Tô Thanh Ngư cúi nhìn mũi chân.
Đại thiếu gia mang giày quân đội đen, bước đến trước mặt cô, tháo nhẫn từ tay mình, nâng tay Tô Thanh Ngư, đeo nhẫn vào ngón áp út của cô.
Hành động của anh mang chút thành kính.
“Đi theo tôi.”
Đại thiếu gia bước ra cửa, Tô Thanh Ngư theo sát. Cô nhìn bóng lưng anh cao lớn, vai rộng, trong hành lang tĩnh lặng, trông vô cùng vững vàng.
Họ đến kho chứa đồ.
Đại thiếu gia vào lục lọi.
Bụi bay mù mịt.
Đại thiếu gia tìm được một hộp gỗ.
“Đây là sính lễ tôi chuẩn bị cho cô.”
Anh xoay người, định đưa hộp gỗ cho Tô Thanh Ngư, nhưng cô phản ứng nhanh, lập tức quay lưng, tránh nhìn thẳng mặt anh.
“Đại thiếu gia, anh có thể đặt hộp xuống đất, tôi tự nhặt.”
Sau lưng không có tiếng động.
“Đại thiếu gia, anh nghe tôi nói không? Đại thiếu gia? Là trai đẹp thì đáp một tiếng, không đáp thì mặc định là xấu xí nhé.”
Tô Thanh Ngư gọi thêm vài tiếng, đại thiếu gia vẫn không đáp.
“Thôi được.”
Tô Thanh Ngư quay lại, kho chứa đồ không một bóng người, Triệu Tri Ngôn quả nhiên biến mất.
Anh đúng là đến không bóng, đi không dấu.
Tô Thanh Ngư nhặt hộp trên sàn, mở ra, bên trong đầy tiền đồng, ngân phiếu và bạc vụn lấp lánh.
Tiền đồng ở đây!
Thật đúng là tìm mòn gót giày không thấy, đến tay chẳng tốn công.
Những thứ này đều là tiền tài của thế giới thực.
Trước khi thành Bình An biến thành phó bản, hẳn họ dùng tiền đồng và bạc.
Xem ra, chỉ khi chọn đúng đối tượng kết hôn mới có được tiền đồng.
Nếu chọn sai, hậu quả khó lường.
Tô Thanh Ngư thấy giữa đống tiền đồng có một mảnh giấy vàng nhạt.
Cô lấy ra, trên đó viết rõ ràng...
Quy tắc thông quan 【Thành Bình An】.
【Cấp S: Trong ba canh giờ sau khi tiệc thọ kết thúc, lấy được lệnh rời thành, một mình rời khỏi thành Bình An.】
【Cấp A: Theo đại thiếu gia rời khỏi thành Bình An, chia tay đại thiếu gia ở cổng thành.】
【Cấp B: Trước khi tiệc thọ bắt đầu, được lão đốc quân đặc cách, cả nhà rời khỏi thành Bình An.】
【Cấp C: Sống sót ở thành Bình An đến khi đại hôn kết thúc.】
Nhân viên ngân hàng Thiên Địa - Mỹ Nguyệt, lại chu đáo khoanh tròn quy tắc thông quan cấp S cho Tô Thanh Ngư.
Vòng đỏ to đùng ấy thật khiến người ta nhìn càng tức.
Tô Thanh Ngư hít sâu, bình ổn tâm trạng.
Lấy được lệnh rời thành là có thể rời đi.
Lúc này, tiếng bước chân vang lên từ xa hành lang.
Tam thiếu gia Triệu Tri Thiện đội mũ quân nhân, vành mũ che trán, cúi đầu, chỉ lộ cằm góc cạnh. Tay phải anh ta cầm súng đen, bước về phía Tô Thanh Ngư.
Kho chứa chất đầy đồ.
Giờ trốn không kịp nữa.
Tô Thanh Ngư vơ một nắm tiền đồng, nhét cùng tờ giấy quy tắc thông quan vào túi.
“Tô nhị tiểu thư, khuya rồi, em làm gì ở đây?”
Tô Thanh Ngư phản ứng tự nhiên: “Giường gỗ trong phòng hơi lung lay, chắc thiếu chân. Tôi ngủ nhẹ, giường cứ lắc thì không ngủ được nên đến kho chứa đồ tìm thứ chèn chân giường.”
“Giao chuyện này cho quản gia là được.”
Ánh mắt Triệu Tri Thiện rơi vào chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út của Tô Thanh Ngư.
“Đây là nhẫn của anh cả, sao lại ở trên tay em?”
“Tôi và anh cả có hôn ước, đương nhiên đeo nhẫn của anh ấy trên tay.”
“Hôn ước? Chỉ là lời nói miệng, chưa có hôn thư.”
Triệu Tri Thiện nở nụ cười kỳ quặc, tiến một bước, áp sát Tô Thanh Ngư: “Tô nhị tiểu thư, em không cân nhắc đến tôi sao?”
Tô Thanh Ngư ngẩng đầu, đối diện đôi mắt u ám của anh ta, nghiêm túc nói: “Xin đừng trêu tôi, tôi là chị dâu anh.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận