Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 631: Tập đoàn Sao Mai (32)

Ngày cập nhật : 2025-10-04 20:48:05
Dù miệng Đỗ Vũ bảo không sao, nhưng đèn vừa bật lên, anh ta đã phải rời đi, chứng tỏ sức mạnh của anh ta bị suy yếu.
Tuy con người không thể hại quỷ dị, nhưng quỷ dị thì có thể.
Nếu thứ nhớp nháp dính trên tay Tô Thanh Ngư là từ người Đỗ Vũ rơi ra, vậy thì có nghĩa Đỗ Vũ bị thương rồi.
Trên sàn nhảy, số người nhảy ít hơn lúc đầu một chút.
Nhạc nền vũ hội đổi sang một bản quen thuộc.
"Bon bon bon bon ~ bon bon bon bon ~"
Chính là khúc 《Hôn Lễ Hành Khúc》 vang lên ở đại sảnh tiệc cưới mỗi khi cô dâu chú rể bước thảm đỏ, nó còn có tên khác là 《Giấc Mộng Đêm Hè》.
Điều thứ ba quy tắc vũ hội liên hoan【Tập đoàn Sao Mai】.
【Khi bạn nghe thấy khúc dạo đầu màn thứ năm 《Giấc Mộng Đêm Hè》 do Mendelssohn sáng tác, xin đừng nhìn vào mắt bạn nhảy quá ba giây. Nếu bạn không làm được, có thể lấy cớ đi vệ sinh, ở nhà vệ sinh đợi đến khi bản nhạc kết thúc rồi mới quay lại.】
Nghe bản nhạc này, ở vũ hội, những người nhảy đồng loạt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt bạn nhảy của mình, ánh mắt trở nên trống rỗng vô hồn.
Tô Thanh Ngư lập tức cúi đầu.
Dư Ba ghé sát tai cô thì thầm dụ dỗ: "Cô cúi đầu làm gì? Ngẩng lên nhìn tôi đi. Tôi đột nhiên phát hiện, trong mắt cô có ánh sáng, đẹp lắm."
Nói xong, Dư Ba duỗi tay, nâng cằm Tô Thanh Ngư.
"Anh xấu xí, đôi mắt híp của anh xấu kinh khủng, mẹ tôi bảo, đừng nhìn người xấu, nhìn nhiều sẽ tự dưng xấu theo."
Tô Thanh Ngư bịa chuyện lung tung, chỉ để không ngẩng đầu.
Bàn tay Dư Ba khựng lại, thứ dơ bẩn nhớp nháp trên tay anh ta chưa lau sạch.
Tô Thanh Ngư không thể để Dư Ba chấm thứ ấy lên mặt mình được.
"Nói bậy, tôi không xấu, đôi mắt híp của tôi là đặc trưng."
Dư Ba khá hài lòng với đôi mắt của mình.
Tô Thanh Ngư càm ràm: "Đúng là có đặc trưng thật, chỉ là nhìn không giống người tốt thôi."
"Cô ngẩng đầu lên đi."
Dư Ba dứt khoát dùng hai tay nâng đầu Tô Thanh Ngư.
Tô Thanh Ngư nhắm đúng mục tiêu, cách qua lớp găng len trắng, siết chặt bàn tay bị thương của anh ta.
Bình thường thì đau lắm.
Nhưng Dư Ba hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.
"Cô là bạn nhảy của tôi, đương nhiên phải ngẩng đầu nhìn tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=631]

Đáng ghét, sao cô phá hoại điệu nhảy lãng mạn này thế?"
Trên đầu Tô Thanh Ngư vang lên giọng nói giận dữ của Dư Ba.
Tô Thanh Ngư lập tức ôm bụng, cắn môi dưới, giả vờ đau bụng, cong người rên rỉ: "Tôi cũng không cố ý đâu, tôi tham lạnh, ăn hỏng bụng rồi, giờ phải đi vệ sinh một chuyến, anh tự nhảy một mình trước đi."
Dư Ba nghe lý do này mới nguôi giận.
"Vậy tôi chờ cô, cô mau về nhé."
Tô Thanh Ngư đang định chuồn êm, nhạc nền sàn nhảy bắt đầu phát ra tiếng "kẹt kẹt", âm thanh ấy như cái cưa sắt tù và mòn cưa vào gỗ, khiến răng người ta ê hết cả lên.
Sau đó nhạc trở nên hỗn tạp.
Nếu nghe kỹ, còn có thể nghe thấy tiếng khóc.
Điều thứ năm quy tắc vũ hội liên hoan【Tập đoàn Sao Mai】.
【Nếu bạn nghe thấy tiếng cưa gỗ và tiếng khóc trong nhạc nền điệu nhảy, xin trở về bên bạn nhảy, cho đến khi tạp âm biến mất, mới có thể buông tay.】
Điều thứ ba bảo đừng nhìn vào mắt bạn nhảy.
Điều thứ năm bảo phải trở về bên bạn nhảy, không được buông tay.
Kết quả hai điều kiện của quy tắc này đồng thời xuất hiện.
Tim Tô Thanh Ngư thót một cái, sợi dây căng trong đầu lập tức siết chặt.
Khi tiếng cưa gỗ và tiếng khóc vang lên, những người khác trong sàn nhảy dừng toàn bộ động tác, quay đầu nhìn về phía Tô Thanh Ngư.
Tô Thanh Ngư lập tức nghĩ ra cách ứng phó.
Cô cúi đầu, đưa tay nắm chặt lấy Dư Ba, chẳng nói chẳng rằng kéo anh ta ra ngoài hành lang: "Dư Ba, tôi đi một mình sợ lắm, anh đi vệ sinh cùng tôi đi."
"Vừa nãy cô còn bảo tôi xấu."
"Anh nghe nhầm rồi, vừa nãy tôi khen anh đẹp trai, đẹp đến mức không dám nhìn thẳng."
Tô Thanh Ngư vừa kéo vừa lôi, đưa Dư Ba ra hành lang, rồi đi về hướng nhà vệ sinh.
Rời khỏi sàn nhảy, dường như Dư Ba tỉnh táo lại.
"Xì"
Anh ta kêu lên đau đớn: "Vết thương trên tay tôi hình như lại nứt ra rồi."
"Không đau không đau, để tôi trả tiền thuốc men cho anh nhé."
Tô Thanh Ngư xoa xoa mũi, hy vọng Dư Ba đừng nhớ chuyện lúc nãy ở sàn nhảy, cô đã siết vết thương của anh ta.
Dư Ba cảnh giác nói: "Sao cô tốt bụng thế?"
"Tôi vốn dĩ đã rất quan tâm đồng nghiệp mà."
Động tác Dư Ba chậm chạp, mà loa phát thanh trên hành lang vẫn đang phát 《Giấc Mộng Đêm Hè》.
Anh ta ngẩng đầu nhìn loa phát thanh, bảo: "Loa phát thanh của tập đoàn chúng ta hỏng thật, phát nhạc mà còn lẫn tạp âm."
Tô Thanh Ngư hỏi: "Tạp âm? Anh không nghe thấy tiếng cưa gỗ à?"
"Không có, chỉ là tiếng xẹt xẹt thôi, chắc do dòng điện không ổn định." Dư Ba không nghe thấy tiếng cưa gỗ hay tiếng khóc.
Âm thanh ấy, chỉ có người thử thách mang danh phận nhà nghiên cứu mới nghe được.
Đến cửa nhà vệ sinh, Dư Ba lắc lắc tay mình, giọng điệu có phần lười nhác: "Tô Thanh Ngư, giờ cô thả tay ra được chưa? Tôi không hứng thú với tình yêu văn phòng đâu."
Bây giờ tuyệt đối không thể buông tay.
"Nhưng tôi hứng thú với anh mà."
Tô Thanh Ngư siết chặt tay anh ta, muốn kéo anh ta vào nhà vệ sinh nữ.
"Hửm? Cô đừng nói bậy chứ."
Dư Ba muốn giãy khỏi tay Tô Thanh Ngư, giọng anh ta hơi hoảng: "Cô làm gì vậy? Tôi chờ ở cửa là được rồi, kéo tôi làm gì?"
Tô Thanh Ngư dùng giọng dỗ trẻ con nói: "Ngoan nào, mọi người đang nhảy hết, nhà vệ sinh chẳng có ai, anh vào với tôi, tôi kể anh nghe một bí mật."
"Tôi không nghe!"
Giọng Dư Ba cao vút lên mấy độ: "Tôi phát hiện cô âm hiểm thật đấy, cô còn bảo thích tôi, nói bậy bạ! Cô dùng búa đập tôi, giẫm chân tôi, giờ còn kéo tôi vào nhà vệ sinh nữ, làm hỏng danh tiếng tôi, đây là thích tôi à? Đây là muốn hại tôi. Cô định kéo tôi vào rồi tìm người tố cáo tôi, để tôi bị lãnh đạo phê bình, cô thì thăng chức thành công phải không."
Dư Ba tự tưởng tượng ra một đống âm mưu nơi làm việc.
Lúc thế này, đầu óc nhạy bén làm gì chứ?
Tô Thanh Ngư đổi chiến lược: "Anh đi làm vì cái gì? Vì tiền, đúng không?"
"Không phải, vì vinh dự."
Dư Ba trả lời kín kẽ.
"..."
"Tất nhiên, tiền cũng là một phần yếu tố."
Tô Thanh Ngư lập tức bày tỏ: "Tôi đưa anh tiền âm phủ, sau này có cơ hội thăng chức cũng nhường anh, anh vào với tôi, tôi không làm khó anh, anh chỉ cần đứng ở cửa là được."
Dư Ba vẫn không chịu: "Không được, chuyện này liên quan đến danh tiết."
"Vậy à, thế thì Dư Ba, tôi xin lỗi anh trước nhé."
"Cô xin lỗi cái gì?"
Tô Thanh Ngư không đáp lời anh ta, mà nhìn về phía sau lưng anh ta, trên mặt nở nụ cười, giọng điệu sảng khoái: "Chào lãnh đạo!"
Dư Ba xoay người, muốn chào lãnh đạo.
"Lãnh đạo, em muốn tố cáo cô ấy kéo em vào..."
Phía sau làm gì có bóng dáng lãnh đạo đâu?
"Bốp"
Tô Thanh Ngư dùng ba lô đập vào đầu Dư Ba, đánh anh ta ngất xỉu rồi nắm tay anh ta, kéo vào nhà vệ sinh.

Bình Luận

31 Thảo luận