Thẩm Tư Niên không chỉ nghe lén mà còn hứng thú nhìn qua khe cửa.
“Cô mau qua xem đi, cô gái kia miệng nói ghét gã đó, nhưng lúc hôn thì chủ động lắm, còn ôm lại nữa. Đây đâu phải ghét, rõ ràng là yêu.”
Anh ta rất thích mấy chuyện này.
Thấy Tô Thanh Ngư hoàn toàn không hứng thú, chẳng thèm đáp lời, Thẩm Tư Niên bất giác nhớ Lạc Ngọc Noãn. Hồi anh ta còn làm bảo vệ ở nhà họ Lạc, cuộc sống túng thiếu, mỗi ngày sau khi Lạc Ngọc Noãn livestream xong, cả hai sẽ cùng ăn khuya.
Nếu thấy cặp đôi trên đường, họ sẽ vui vẻ bàn luận, trêu đùa lẫn nhau.
Khoảng thời gian đó thật đơn thuần và đẹp đẽ.
Tô Thanh Ngư lập tức đẩy cửa ra.
“Trời!”
Thẩm Tư Niên suýt ngã, anh ta chống tay đứng dậy.
Cặp đôi đang hôn và áp tường cũng giật mình.
Từ Dịch Chi lập tức che chắn cho Diệp Tư Tư sau lưng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao quét tới, vô thức sờ súng ở thắt lưng rồi phát hiện đã đổi trang phục, súng không theo vào phó bản.
Diệp Tư Tư ở phía sau ngực phập phồng, thở hổn hển, khẽ nhắc Từ Dịch Chi: “Cẩn thận với thân phận và ký ức phó bản giao cho chúng ta.”
Cổ họng Từ Dịch Chi khẽ phát ra tiếng cười, biểu cảm dịu đi, anh ta vỗ nhẹ mu bàn tay cô ấy, ra hiệu thả lỏng.
Tô Thanh Ngư đến trước mặt Từ Dịch Chi, vô cảm nói lời thoại phó bản sắp sẵn: “Vị công tử này, mời đi theo tôi.”
Giọng người đàn ông trầm khàn, đầy từ tính: “Tư Tư phải đi cùng tôi.”
“Vị tiểu thư này do Phú Quý dẫn đi.”
Thẩm Tư Niên cũng nói với Diệp Tư Tư đang trốn sau Từ Dịch Chi: “Vị tiểu thư này, mời theo tôi. Đại thiếu gia đã sắp xếp phòng cho cô.”
Từ Dịch Chi kiên quyết: “Tôi và Tư Tư không tách rời.”
Khó nhằn đây.
Cặp đôi không chịu phối hợp, cứ đòi đi cùng thì làm sao?
Tô Thanh Ngư đứng tại chỗ, nở nụ cười quỷ dị với họ rồi thoải mái đồng ý: “Được thôi.”
Cô đồng ý quá dễ dàng, Từ Dịch Chi cảm thấy có gì đó không ổn.
Anh ta nghĩ, liệu ở chung có vi phạm quy tắc không? Nếu không, sao cô nha hoàn này lại cười kiểu đó?
Diệp Tư Tư nói: “Chúng ta vẫn nên tách ra. Thân phận của anh là thư sinh, còn tôi là kỹ nữ. Theo ký ức, tôi và đại thiếu gia trong phủ hồi nhỏ rất thân, chắc tạm thời anh ta sẽ không hại tôi.”
Từ Dịch Chi giơ tay xoa đầu Diệp Tư Tư: “Có gì bất thường, gọi tôi ngay.”
“Ừ.”
Diệp Tư Tư gật đầu, rồi đi theo Thẩm Tư Niên.
Từ Dịch Chi đứng tại chỗ, mím môi nhìn theo Diệp Tư Tư cho đến khi cô ấy khuất hẳn mới nói với Tô Thanh Ngư: “Dẫn đường đi.”
Do vừa nãy Từ Dịch Chi chậm trễ, Thạch lão gia đã chờ ở ngã rẽ phía trước.
Cái bụng to của ông ta đã xẹp lại.
Trên mặt ông ta là nụ cười cứng nhắc.
Tô Thanh Ngư bước lên hành lễ, gọi: “Bái kiến lão gia.”
Từ Dịch Chi cũng tiến tới, khí thế mạnh mẽ, nhìn thẳng Thạch lão gia, chắp tay, giọng bình tĩnh: “Thạch lão gia, lần này lên kinh đi thi, ở nhờ Thạch phủ, xin thứ lỗi vì làm phiền.”
Thạch lão gia giơ tay vỗ vai Từ Dịch Chi. Từ Dịch Chi cảnh giác theo dõi từng cử động của ông ta, cơ bắp luôn căng cứng.
Lần này, Thạch lão gia không nhìn chằm chằm cổ Từ Dịch Chi mà nhân lúc vỗ vai, bóp nhẹ cơ bắp anh ta, nuốt nước bọt nói: “Không ngờ một thư sinh như cậu lại có thân thể rắn chắc thế.”
“Tại hạ ngoài việc đọc sách, cũng không quên rèn luyện thân thể.”
Từ Dịch Chi ám chỉ: “Lên kinh đi thi, đường xa khó tránh gặp đạo tặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=295]
Nếu không có thân thể khỏe mạnh, làm sao đủ sức phản kháng bọn chúng?”
Nụ cười trên mặt Thạch lão gia cứng lại, giọng hiền từ: “Cậu cứ ở đây bảy ngày, không cần rời đi vội. Song Hỷ, dẫn Từ công tử đến phòng khách phía trước sắp xếp.”
“Vâng, lão gia.”
Tô Thanh Ngư gật đầu.
Cô cảm thấy Thạch lão gia hài lòng với Từ Dịch Chi hơn lần gặp Phương Thiên Xuyên, chắc vì Từ Dịch Chi cao lớn, cơ bắp săn chắc, cảm giác ăn sẽ ngon hơn.
Đến khu phòng khách của tứ hợp viện, những gia đinh mặc áo ngắn xám cầm chổi đứng trước cửa, đồng loạt quét mặt đất trống không.
Tô Thanh Ngư mở phòng trước đây Phương Thiên Xuyên ở. Mọi thứ bên trong đã được sắp xếp gọn gàng như chưa từng có người ở.
Dấu vết của Phương Thiên Xuyên cứ thế bị phó bản xóa sạch.
Cô nói: “Công tử ở đây.”
“Biết rồi.”
Từ Dịch Chi bước thẳng vào căn phòng tối om: “Nến đâu?”
Tô Thanh Ngư đi vào, lấy một cây nến trắng, dùng bật lửa châm. Ánh sáng vàng nhạt bùng lên, ngọn lửa lay động, chiếu sáng căn phòng.
Từ Dịch Chi tựa vào tủ quần áo, tay cầm một chiếc cốc sứt mẻ, xoay chơi rồi nói với Tô Thanh Ngư: “Cô ra ngoài được rồi.”
Tô Thanh Ngư không rời đi mà nói với Từ Dịch Chi: “Thạch phủ rất lớn, xin công tử đừng đi lung tung vào ban đêm. Công tử hãy kiểm tra kỹ căn phòng, trong này có thứ công tử cần. Nô tỳ có vài lời muốn nói, công tử chỉ cần nghe, không cần đáp. Trong Thạch phủ có lão gia, phu nhân, đại tiểu thư, nhị tiểu thư và đại thiếu gia. Nhị tiểu thư ở phòng phía tây, đại thiếu gia ở phòng phía đông, đại tiểu thư bị nhốt trong nhà củi…”
Tô Thanh Ngư kể hết thông tin phó bản có thể nói cho Từ Dịch Chi trong một lần.
Không để Từ Dịch Chi đáp lại, vì Tô Thanh Ngư không biết quy tắc của anh ta, mà anh ta cũng chưa tìm thấy quy tắc. Để tránh anh ta nói sai bị ô nhiễm, cô dứt khoát bảo anh ta đừng nói.
Trong tai Từ Dịch Chi, lời Tô Thanh Ngư dù xen lẫn nhiều tiếng “cạch cạch cạch” khiến anh ta khó hiểu, nhưng vẫn có thể nắm đại khái.
Lời của cô giúp anh ta nhanh chóng hiểu về Thạch phủ.
Từ Dịch Chi khá bất ngờ, anh tanhướng mày. Cô nha hoàn này biết nhiều thông tin quan trọng của phó bản, lại chủ động nói với anh ta.
Nói xong, Tô Thanh Ngư muốn nhắc anh ta rằng tối nay cô và nhị tiểu thư sẽ đến lần nữa, nhưng câu này bị hạn chế.
Cô chỉ có thể nói mơ hồ: “Công tử nghỉ ngơi cho tốt, nô tỳ sẽ quay lại.”
Sau khi Tô Thanh Ngư rời đi, Từ Dịch Chi bắt đầu tìm quy tắc trong phòng.
Anh ta nhanh chóng tìm thấy một mảnh giấy ố vàng trong ngăn kéo.
Liếc qua quy tắc, anh ta thầm nghĩ: “Cô nha hoàn này còn có ích hơn quy tắc.”
“Có cô ta gợi ý, cũng không phải không thể thông quan cấp S.”
“Lấy được phần thưởng tiền âm phủ, có thể thuê một căn nhà không bị phó bản kéo vào…”
Trước tiên Tô Thanh Ngư trở về phòng tai nơi mình ở, tìm chìa khóa đồng vàng, mang theo người rồi đợi nhị tiểu thư bắt đầu khóc.
“Cốc cốc cốc”
Cửa phòng cô bị gõ.
Ai tìm cô vào lúc này?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận