“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó.”
Mắt Dư Ba cong cong, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên, tạo thành một đường cong mảnh khảnh.
Tô Thanh Ngư cảnh giác tột độ.
“Surprise~ Đây là nghi thức chào mừng dành cho cô, đồng nghiệp thân mến của tôi.”
Dư Ba dính máu trên tay, nhưng vẫn xắn tay áo, hơi cúi người về phía Tô Thanh Ngư, đưa tay ra, cười rất tươi: “Bắt tay nào, làm quen lại lần nữa. Tôi là Dư Ba, trước khi cô đến đây, vừa được thăng từ trợ lý lên nhà nghiên cứu, lĩnh vực nghiên cứu chính của tôi là tâm lý học quỷ dị, văn phòng ngay bên cạnh cô.”
Đây mới là đối thủ cạnh tranh thực sự.
Ánh mắt Tô Thanh Ngư lạnh lùng nhìn bàn tay đang lơ lửng của anh ta, không có bất kỳ hành động nào.
Dư Ba lại bước tới, nắm lấy tay Tô Thanh Ngư, kéo cô về phía mình, rồi nói thầm bên tai cô: “Nếu cô không đến, vị trí này là của tôi. Cô biết hiện tượng nào đáng ghét nhất trong nghề nghiệp không? Đó là — lãnh đạo tự nhiên từ trên trời rơi xuống.”
Nói xong, Dư Ba cười híp mắt đẩy Tô Thanh Ngư ra, dùng giọng điệu bình thường nói: “Chúng ta hòa thuận với nhau nhé, sau này còn nhiều cơ hội hợp tác lắm.”
Kẻ mắt híp đều là kẻ xấu xa.
Nửa đầu điều thứ hai quy tắc làm việc Khoa Thần kinh Cảm xúc 【Tập đoàn Sao Mai】.
【Đồng nghiệp không phải bạn bè. Người làm việc cùng không hẳn có cùng chí hướng, hãy cẩn trọng phân biệt.】
Quy tắc này đúng với kẻ trước mặt.
Tô Thanh Ngư nhìn trợ lý vô tội bị thương ngã dưới đất.
Nhìn cô Đinh tức giận nhưng không dám lên tiếng.
Và Lạc Tử Huyên xem kịch trong phòng kính, cùng vẻ mặt thản nhiên của Bạch Hỏa.
Cô cân nhắc chốc lát, quyết định giải quyết ngay tại đây.
“Anh nói xong chưa? Xong rồi thì đến tôi.”
Tô Thanh Ngư kéo ghế ngồi, bắt chéo chân, giơ tay bị phỏng lên, thổi nhẹ: “Liên tục hành hung người khác rồi phủi mông định đi, nào có dễ thế?”
Dư Ba bối rối hỏi: “Cô muốn tôi bồi thường tiền âm phủ? Tập đoàn có quy định, việc nội bộ phải xử lý qua kênh nội bộ. Dĩ nhiên, cô có thể nghỉ việc, rồi ra ngoài kiện tôi.”
Nhìn vẻ tự tin thắng lợi của Dư Ba, hẳn anh ta phải biết cách kích hoạt quy tắc, để quỷ dị tìm đến gây rối cho Tô Thanh Ngư.
“Tiền âm phủ loại này, tôi có đầy.”
“Thế cô còn đòi tôi trả.”
“Tôi có, không có nghĩa là anh không phải trả nợ cho tôi.”
Món nợ này, Tô Thanh Ngư nhất định sẽ đòi.
Nụ cười trên môi Dư Ba biến mất, anh ta lùi lại: “Tập đoàn có quy định của tập đoàn, trước khi chưa nắm rõ quy định, tốt nhất nên giữ lễ độ với tiền bối.”
“Tiền bối, biết nhiều thế, anh giỏi quá nhỉ.”
Tô Thanh Ngư đứng dậy, giọng điệu không tỏ ra quá để tâm đến Dư Ba.
Cô cúi xuống, nhặt cái búa dính máu từ chỗ cô Đinh, rồi bước nhanh nhẹn đến trước mặt Dư Ba, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt híp của anh ta: “Tôi đây không hợp để đi làm trong công ty, bởi vì tôi là đứa cứng đầu, không tuân theo luật ngầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=604]
Nếu anh muốn dằn mặt tôi, xin lỗi nhé, tôi sẽ thẳng tay lật ngửa con ngựa của anh, đá người xuống đất.”
Nói xong, Tô Thanh Ngư lợi dụng lúc anh ta không đề phòng, tóm lấy tay Dư Ba, ép thẳng anh ta hắn lên bàn làm việc.
“Cô muốn làm gì?!”
Đôi mắt híp của Dư Ba hơi tròn xoe.
Tô Thanh Ngư không nói lời nào.
Cô siết chặt búa, mắt lóe tia sáng, giơ búa lên, nhắm đầu nhọn rồi vung mạnh xuống.
Khi búa rơi, Dư Ba gào lên đau đớn.
Đã quyết ra tay, không phí lời.
Dư Ba không phải quỷ dị.
Ngày đầu đến Tập đoàn Sao Mai, Dư Ba đã làm cô và trợ lý bị thương.
Trợ lý còn là người được quy tắc nhắc đến.
Nếu không dạy Dư Ba một bài học, những kẻ khác trong bóng tối sẽ liên tục quấy rầy, thử thách giới hạn của cô.
Ngay từ đầu phải thể hiện rõ ranh giới.
Để tránh rắc rối sau này.
Câu đó nói thế nào nhỉ?
Đánh một đấm mạnh, tránh trăm đấm tới.
Tô Thanh Ngư bị thương tay.
Trợ lý Ngô Cừu của cô gãy xương đòn.
Kết hợp cả hai lại.
Đập gãy tay Dư Ba, cũng không quá đáng.
“Cô dám làm tổn thương bàn tay làm thí nghiệm của tôi!”
Dư Ba ôm lấy bàn tay bị thương, trên mặt lộ rõ vẻ đau đớn, trán thấm những giọt mồ hôi nhỏ, khẽ cắn môi, nuốt tiếng rên rỉ vào trong: “Tôi... tôi đi tìm lãnh đạo nói chuyện này đây.”
Dư Ba thuộc dạng có quan hệ trong tập đoàn.
“Đừng vội đi đã.”
Tô Thanh Ngư búng tay: “Kỷ Nhất Phàm, tính toán lại, xem xét vết thương trên người Dư Ba, xem có thể khấu trừ bao nhiêu nợ?”
Kỷ Nhất Phàm vô cùng công bằng.
Sau khi tính toán, anh ta nói: “Chủ nhân, người bị bỏng, trợ lý của cô bị gãy xương đòn, còn cô Dư bị gãy nát tay trái. Tính toán như vậy, chủ nhân cần trả cho ngài Dư ba mươi hai đồng âm phủ.”
Cô ra tay quá mạnh.
Vết thương của hai người kia không bằng vết thương trên tay Dư Ba.
Tô Thanh Ngư lấy từ trong túi ra một tờ tiền âm phủ một trăm, rồi bước đến trước mặt Dư Ba đang định rời đi, dùng tờ tiền nâng cằm anh ta lên, nhẹ nhàng nói: “Về nói với lãnh đạo đứng sau anh nhắc nhở ông ấy khi đến nhớ cầm theo một tách trà đỏ, bằng không chỗ tôi sẽ không tiếp đâu.”
“Tôi sẽ chuyển lời.”
Dư Ba rút tờ tiền âm phủ từ tay Tô Thanh Ngư, cố giữ phong độ: “Trong công ty, núi không chuyển thì nước chuyển, thời gian chúng ta chung đụng còn dài.”
“Đừng chọc tôi nữa, dù sao, anh chỉ có hai tay.”
Dư Ba mang thương tích rời đi, Tô Thanh Ngư tiến đến chỗ trợ lý ngã dưới đất.
“Ngô Cừu… tên này của cậu đúng không?”
Cô chìa tay, đỡ Ngô Cừu dậy: “Vất vả rồi, trợ lý thật của tôi.”
“Không vất vả, được gặp chị Tô, mọi thứ đều đáng giá.”
Tô Thanh Ngư cười khẽ hai tiếng.
Đỡ cậu ta dậy, tiện kiểm tra thẻ làm việc của cậu.
Có bài học lần đầu.
Lần hai phải cẩn thận.
Ngô Cừu hỏi: “Chị Tô, có phải anh ta lừa chị ngay từ đầu?”
“Đúng.”
Tô Thanh Ngư gật đầu.
“Đều tại em, em đang pha cà phê, tự nhiên đau bụng muốn đi vệ sinh, lúc về thì cà phê đã mất.”
Ngô Cừu tự trách.
“Không trách cậu đâu, khó phòng trộm.”
“Chị Tô, em dạy chị một chiêu, có thể phân biệt ai là trợ lý. Nếu chị thấy người nào da trắng như anh ta, chăm sóc tốt, lại còn đi dép lê chạy quanh công ty, đó chắc chắn là nhà nghiên cứu.”
Rồi cậu ta chỉ vào mặt mình: “Như em đây mới là trợ lý đúng chuẩn.”
Đôi mắt thâm quầng đen kịt này.
Mái tóc thưa thớt này.
Đôi gò má hóp vào này.
Cái tinh thần chỉ còn treo bằng một hơi thở này.
Tô Thanh Ngư cười nói: “Tôi hiểu rồi.”
Phần giữa điều thứ tư quy tắc làm việc khoa thần kinh cảm xúc 【Tập đoàn Sao Mai】,
【Vào giờ không làm việc, bạn có thể tin tưởng trợ lý của mình. Trong lúc nguy cấp, trợ lý khỏe mạnh sẽ cung cấp hỗ trợ cho bạn. 】
Rắc rối là, bây giờ trợ lý đã không còn khỏe mạnh nữa.
Ngô Cừu ôm vết thương, thở dài: “Chị Tô, chị không nên ra tay đâu, nếu chị muốn dạy dỗ anh ta, có thể động vào trợ lý của anh ta, chứ không thể trực tiếp động vào anh ra.”
“Tại sao?”
Ngô Cừu thành thật nói: “Chú của anh ta là Tả Phú Quý, trước đây từng ở trong tập đoàn, sau đó được điều đến ngân hàng Thiên Địa làm giám đốc, chỗ chống lưng rất cứng.”
Tô Thanh Ngư đã gặp người đó ở ngân hàng Thiên Địa, la bàn chỉ đến đây, chính là Tả Phú Quý đưa cho cô.
“Thì ra là chỗ chống lưng đó à.”
Tô Thanh Ngư bước đến trước kính, điểm lại số người còn lại bên trong, không ngoảnh đầu lại nói với Ngô Cừu: “Yên tâm đi, tôi là khách hàng lớn của ngân hàng Thiên Địa, chú của anh ta là người quản lý kho vàng, còn vàng trong kho là của tôi.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận