Con cá kỳ dị có một hàm răng cưa lởm chởm, miệng nhô ra ngoài, mặt càng rộng và dẹt hơn, giữa môi trên mọc một chòm ria mép nhỏ, trông lại có vài phần giống người.
“Kha kha kha… kha kha kha…”
Từ cổ họng nó phát ra những âm thanh kỳ lạ, nước đen không phun ra được sẽ chảy ngược vào bụng, nó lộ ra vẻ vừa đau đớn vừa phấn khích, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Tô Thanh Ngư nhìn theo hướng của nó, phát hiện trên ngọn hải đăng lại lơ lửng rất nhiều chim.
Những con chim đen tụ tập thành đàn, che kín bầu trời, tựa như đám mây đen che khuất ánh trăng.
Ống nhòm đang ở chỗ Bạch Hỏa, dùng để quan sát đường chân trời.
Tô Thanh Ngư nheo mắt, cố gắng nhìn rõ những thứ đang bay trên trời.
“Kha kha kha… kha kha kha…”
Chim tụ tập càng nhiều, con cá kỳ dị càng thêm phấn khích.
Tô Thanh Ngư lập tức rút dao, đâm một nhát vào cổ họng con cá kỳ dị.
Lúc này, cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh.
Những âm thanh con cá kỳ dị phát ra đều là những tiếng vô nghĩa, Tô Thanh Ngư không muốn nghe, cũng chẳng cần nghe, thẳng tay cắt đứt dây thanh quản của nó mới là cách làm đúng đắn nhất.
Da mặt dày của con cá kỳ dị bị xé toạc, nhưng nó vẫn chưa chết.
Xem ra da mặt đối với nó cũng không quan trọng đến thế.
Nó có chiếc đuôi của loài cá, nhưng từ hai bên đuôi cá còn mọc ra hai chân đầy lông, đầu gối sưng to bất thường, chân trần, cả cơ thể bốc lên mùi tanh hôi.
Mất đi âm thanh, nó vẫn không ngừng giãy giụa.
Dường như nó muốn những con chim đang bay trên trời xuống cứu mình.
Có vài con chim lao xuống dò xét tình hình.
Khi những con chim bay xuống, Tô Thanh Ngư mới nhìn rõ diện mạo thực sự của chúng.
Đó là những con đại bàng, chính xác hơn là những con đại bàng đã thối rữa và chết.
Lông đại bàng khô héo như cỏ úa, dính trên bộ xương đen kịt, động tác bay cũng cứng nhắc khác thường, như thể đang điều khiển bộ xương để bay lượn.
Đôi mắt phát sáng của chúng lõm sâu trong hốc mắt trống rỗng, tĩnh lặng như cõi chết, lượn vòng trên đầu con cá kỳ dị, phát ra tiếng kêu thê lương, như thúc giục con cá kỳ dị mau đứng dậy.
Con cá kỳ dị nghe thấy tiếng đại bàng, cả cơ thể như được tiếp thêm sức mạnh, giống như một đứa con sắp chết nghe được tiếng gọi của cha mình, dùng chút sức lực cuối cùng để vùng dậy.
Nhưng rồi, nó lại bị Tô Thanh Ngư dùng cán dao đập mạnh, ngất đi lần nữa.
Nửa sau quy tắc thứ 2 người tuần tra【Bờ biển Ánh Nắng】.
【Chúng rất giỏi xin lỗi, đừng trả lại da mặt, đừng tin bất kỳ lời nào chúng nói, hãy xử lý xác của chúng bằng cách cực đoan nhất để răn đe đồng bọn của chúng.】
Quy tắc này là đúng.
Tô Thanh Ngư cảm thấy mình đã quá nhân từ, không áp dụng “cách cực đoan nhất để xử lý xác của chúng” như quy tắc đã nói nên mới để lũ đại bàng kia lượn vòng trên đầu cô.
Giết cá là một công việc đòi hỏi kỹ thuật.
Nhất là loại cá có hình dạng kỳ quái như thế này.
Tô Thanh Ngư cầm lưỡi dao sắc bén lóe ánh sáng trắng lạnh, dùng đầu gối đè lên cơ thể con cá kỳ sị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=326]
Bạch Nguyên Hương hỗ trợ bên cạnh, dùng bút mực đâm vào một con mắt của nó, cố định đầu nó xuống đất.
Gió nhẹ thổi qua làm tung bay mái tóc đen của Tô Thanh Ngư, ánh mắt cô lóe lên một tia lạnh lẽo, đâm trúng con dao găm vào cơ thể con cá kỳ dị rồi mổ bụng nó ra.
“Chủ nhân, cẩn thận, nước đen có chứa ô nhiễm.”
“Cô giữ chặt, tôi mặc áo mưa, quấn thêm vải quanh tay.”
Tô Thanh Ngư thay áo mưa để cách ly nước đen, rồi bắt đầu mổ bụng con cá.
Trong bụng con cá kỳ dị, ngoài nước đen còn có một số chất rắn, trông giống như những cục máu đông dính đặc.
Máu đỏ tươi hòa lẫn với nước đen, nhuộm đỏ mặt đất của ngọn hải đăng.
Tô Thanh Ngư moi những chất rắn đó ra, phát hiện đó lại là tiền âm phủ.
Cái này được coi là giết quái vật rớt tiền sao?
Chất lỏng đen chảy ra từ bụng con cá kỳ dị khiến cấu trúc thép của ngọn hải đăng nhanh chóng bị gỉ sét.
Tô Thanh Ngư lập tức ném đống tiền âm phủ đi, vì nếu chạm vào da, chất trên đó sẽ gây ô nhiễm.
“Nó” đang thử thách lòng tham của con người.
Con cá kỳ dị tỉnh lại từ cơn hôn mê, nó cong đuôi chỉ vào đống tiền âm phủ bị ném trên mặt đất, dùng con mắt duy nhất còn lại nhìn Tô Thanh Ngư với vẻ đáng thương.
Như thể đang nói, nhận tiền âm phủ rồi tha cho nó.
Chỉ chút tiền âm phủ này lấy ra từ bụng con quái ngư, Tô Thanh Ngư cầm còn thấy bẩn tay.
“Tiền âm phủ, tôi chẳng thèm để tâm.”
Tô Thanh Ngư móc lấy một con mắt của con cá kỳ dị.
Mắt nó vỡ tung.
Con cá kỳ dị này đã chết cứng hoàn toàn.
Lúc này, xung quanh hàng rào sắt, không biết từ khi nào lại có ba bốn con cá kỳ dị bò lên, chúng treo mình trên hàng rào, thò ra cái đầu hình tam giác nhọn hoắt.
Lén lút dòm ngó.
Tô Thanh Ngư bất ngờ phát hiện trên người mấy con quái vật nửa người nửa cá này lại toát ra khí chất hèn mọn.
Những con cá kỳ dị này, nếu Tô Thanh Ngư không để ý đến chúng, chúng sẽ làm ra đủ thứ hành động lén lút, không gây ra nguy cơ chết người, nhưng đủ để khiến người ta ghê tởm.
Thấy Tô Thanh Ngư cắt da mặt của đồng loại chúng, mấy con cá kỳ dị còn lại trở nên khách sáo hơn.
Ngoài mạnh trong yếu.
“A, xin lỗi… kha kha kha… cô có thể trả lại mặt và xác của bạn tôi không?”
Giọng nói của con quái ngư hơi nhỏ, âm sắc the thé, ngữ điệu cũng cực kỳ quái lạ.
“Không được.”
Tô Thanh Ngư dùng vải bọc lấy tấm da mặt dày cộp: “Lớp da dày thế này, có thể dùng để may đế giày. Tôi sẽ giữ lại, tự may cho mình hai đôi giày da mới.”
“Cô làm vậy là sai trái, làm vậy là không nhân đạo.”
Con cá kỳ dị líu lo cãi cọ: “Cô là con người, nên đối xử tốt với chúng tôi, còn chúng tôi là cá, có thể làm chuyện của cá.”
“Mày không phải người, việc gì tao phải nói chuyện nhân đạo với mày?”
Tô Thanh Ngư nghiêng đầu cười: “Chúng mày thuộc đạo súc sinh, tao không thích nói chuyện con người với súc sinh.”
Con cá kỳ dị có phần tức tối: “Cô thấy lũ đại bàng dũng mãnh trên trời kia không? Nếu cô không trả lại xác và da mặt của bạn tôi, chính là xúc phạm chúng tôi, lũ đại bàng trên trời sẽ lao xuống trừng phạt cô. Không thể tha thứ… kha kha kha… cô dám dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để làm hại chúng tôi!”
Mấy thứ nhỏ bé không có sức sát thương này sở dĩ dám lộng hành như vậy là vì dựa vào lũ đại bàng đang lượn vòng trên đầu.
Tô Thanh Ngư thành thạo giết cá, phân xác.
Trong phó bản, con người thường khó trực tiếp chống lại, trừ những trường hợp được quy tắc chỉ định rõ là có thể tấn công.
Mấy con cá kỳ dị phun nước đen, thân hình còng queo này chính là loại quái vật đặc biệt được quy tắc nêu rõ “phải xử lý bằng cách cực đoan”.
Ban đầu, khi thấy hai chữ “cực đoan”, Tô Thanh Ngư cảm thấy có phần hơi quá khích, rồi tự hỏi liệu quy tắc này có bị ô nhiễm hay không.
Nhưng sau khi Bạch Nguyên Hương xác nhận, quy tắc này là đúng.
Điều đó có nghĩa là Tô Thanh Ngư phải làm như vậy mới có thể ngăn chặn lũ cá kỳ dị tấn công ngọn hải đăng.
Cô treo từng khối thi thể ở cửa, để gió hong khô rồi bọc tấm da mặt bằng vải mang vào trong phòng.
Trước khi trở vào phòng, cô liếc nhìn lũ cá kỳ dị đang bám trên lan can quan sát.
Cô lên tiếng với giọng thân thiện.
“Cửa này của tao chắc còn treo được thêm vài con, đến lúc hong khô thì mang về cho mấy con quỷ dị nhỏ ở nhà nếm thử, làm món nhắm cũng không tệ. Bây giờ tao vào phòng nghỉ ngơi đây, đứa nào dám gõ cửa hay gõ kính của tao, hoặc dùng đống nước đen trong bụng phun lên ngọn hải đăng của tao thì đứa đó sẽ là kẻ tiếp theo bị treo ở cửa hong khô.”
“Ùm”
Lũ cá kỳ dị nhảy xuống nước từ ngọn tháp, chúng tụ tập quanh ngọn hải đăng, lẩn khuất trong làn nước biển đen kịt, chỉ thò đầu lên một chút, dường như rất e dè Tô Thanh Ngư.
Bạch Nguyên Hương nhìn chằm chằm vào những khối thịt treo lơ lửng.
Tô Thanh Ngư vỗ nhẹ lên cổ tay mảnh khảnh của cô ấy, khẽ nói: “Muốn ăn thì ăn đi, ăn thịt cá sẽ thông minh hơn.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận