Đi thẳng về phía trước, nhờ có Vô Tâm ở sau lưng, quỷ dị ở đây kiêng dè cô, không dám tiến tới.
Cửa hội trường đấu giá, hai nhân viên tiếp tân đều là quỷ dị.
Chúng cao lớn, mặc lễ phục trắng rách nát, mặt trắng như tuyết, tứ chi thon dài.
Mỗi quỷ dị có sáu con mắt phụ trên mặt, nhãn cầu có thể nhìn các hướng khác nhau, tóc dài rối như mạng nhện, tỏa ra hơi lạnh ngạt thở.
Tô Thanh Ngư đứng ở cửa quan sát một lúc, phát hiện những người đến đây đa phần là thành viên của ba tổ chức lớn, đi cùng nhau.
Người đi một mình rất hiếm.
Khi Thẩm Tư Niên và Hàn Tầm Phi đến, Tô Thanh Ngư đang xếp hàng.
Hàn Tầm Phi bỏ cuộc, kéo Thẩm Tư Niên nói: “Anh trai à, cậu là anh tôi được chưa? Đừng lên bắt chuyện nữa, bị từ chối lần hai thật sự mất mặt lắm.”
“Đừng lo, tôi đảm bảo cưa đổ giúp cậu.”
Ánh sáng nơi đây mờ tối, Thẩm Tư Niên nhìn bóng lưng Tô Thanh Ngư, thấy có chút quen mắt.
Đây là ai? Chẳng lẽ là hồng nhan tri kỷ anh ta từng qua lại?
“Vui lòng xuất trình thẻ thành viên.”
Nữ quỷ mạng nhện chặn Tô Thanh Ngư lại: “Hàng ghế trước hội trường giá 500 đồng âm phủ, hàng sau 200, phòng riêng 1000.”
Tô Thanh Ngư định lấy tiền âm phủ.
Thẩm Tư Niên bước lên, đưa ra 600 đồng âm phủ.
Khuôn mặt điển trai của anh ta góc cạnh rõ nét, lông mày gọn gàng, mũi cao, môi khẽ cong, vẽ nên nụ cười quyến rũ.
Giọng anh ta trầm thấp, đầy sức hút: “Cô gái này, tôi có thể mời cô cùng tham gia phiên đấu giá không?”
Giọng này có chút quen tai.
Tô Thanh Ngư quay lại, đối mặt với Thẩm Tư Niên.
Cả hai đồng thời lộ ra biểu cảm như nhìn thấy thứ kinh tởm.
“Sao lại là cô?”
Nụ cười trên mặt Thẩm Tư Niên vỡ vụn từng mảnh. Anh ta nghĩ phụ nữ trên đời mỗi người một vẻ đẹp, trừ Tô Thanh Ngư.
Mắt thẩm mỹ của Hàn Tầm Phi tệ thật.
“Chào, thật không may, chúng ta lại gặp nhau.”
Tô Thanh Ngư bình tĩnh nhìn Thẩm Tư Niên, đột nhiên nhớ lại lúc rời khỏi phó bản 【Đoàn xiếc Táo Đỏ】, bị anh ta lừa gia nhập tổ chức Áo Đen.
Sau đó, cô nhanh như chớp, giẫm mạnh lên đôi giày da sáng bóng của anh ta, nhìn khuôn mặt anh ta dần chuyển thành màu gan heo rồi nhét một nghìn đồng âm phủ vào tay nữ quỷ mạng nhện, cúi người chuồn vào hội trường đấu giá.
Hồi đó, bị Thẩm Tư Niên liên lụy, khi gia nhập tổ chức Áo Đen, cô đã muốn trả đũa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=353]
Nhưng bên trong tổ chức Áo Đen, biến số quá nhiều, cô kiềm chế thù cá nhân, đặt việc rời đi lên hàng đầu.
Sau này, khi rời tổ chức Áo Đen, do Thẩm Tư Niên ở lại một mình để liên lạc tình cảm với cô nàng tóc đỏ mặc sườn xám tên Trần Đan Vận, Tô Thanh Ngư cũng không tìm được cơ hội tính sổ với anh ta.
Hôm nay gặp lại ở phố Trăng Đen, giẫm cho anh ta một phát đã là rất lịch sự.
“Cô bị điên à!”
Thẩm Tư Niên đứng sau lưng Tô Thanh Ngư chửi rủa.
Hàn Tầm Phi chạy lên phía trước, đỡ lấy Thẩm Tư Niên: “Anh em, chuyện gì thế? Bị con gái đánh à? Không đúng, cậu đẹp trai thế này cơ mà.”
Anh ta đúng là thích đụng vào chỗ đau.
Thẩm Tư Niên tức tối: “Cậu thích ai không thích, lại thích một con điên!”
“Hai người quen nhau à?”
Hàn Tầm Phi hơi nghi hoặc.
Thẩm Tư Niên kể tội Tô Thanh Ngư: “Còn hơn cả quen, để tôi nói cho cậu nghe, cô ta cực kỳ vô tình, lắm mưu mẹo, không chịu nghe người khác, bướng bỉnh như lừa, giỏi nhất là trở mặt không nhận người. Loại ngoài vàng trong rác thế này, cậu càng tránh xa càng tốt.”
Hàn Tầm Phi vốn định nói, mình chỉ tạm thời có hứng, không kết bạn được thì thôi, chính Thẩm Tư Niên khăng khăng muốn giúp anh ta bắt chuyện lần nữa.
Thật mất mặt.
Lời đến miệng, anh ta nuốt xuống.
Anh em tốt vì mình mà bị tổn thương, anh ta phải ghi nhận tình này.
“Lỗi của tôi, nợ cậu một bữa cơm, lần sau tôi mời.”
Hàn Tầm Phi cười, gãi gáy.
Còn Thẩm Tư Niên thì hỏi hệ thống trong đầu.
“Hệ thống, giúp tôi tra giá trị độ hảo cảm của Tô Thanh Ngư.”
Hệ thống: Cần tiêu tốn hai điểm tích lũy, có muốn đổi không?
Thẩm Tư Niên: Đổi.
Hệ thống: Hiện tại, độ hảo cảm của Tô Thanh Ngư đối với ký chủ là -20.
Thẩm Tư Niên: Chỉ -20 thôi à, tôi còn tưởng -100 cơ. Người phụ nữ đó đúng là giỏi giả bộ, thật ra cô ta cũng không ghét tôi lắm.
Sau khi vào hội trường đấu giá, Tô Thanh Ngư lập tức quên đi chuyện lặt vặt vừa rồi.
Sức lực tinh thần có hạn.
Cô không để tâm đến những người và việc không quan trọng.
Tô Thanh Ngư chọn phòng riêng.
Phòng nằm ở tầng hai, sàn đá cẩm thạch, đèn chùm pha lê, trang trí xa hoa, phía trước phòng là ban công ngắm cảnh riêng, từ đây có thể nhìn toàn cảnh hội trường đấu giá.
Loại phòng này có tổng cộng sáu cái.
Chẳng bao lâu, cả sáu phòng đều kín người.
Tô Thanh Ngư nhìn thấy Thẩm Tư Niên ngồi ở hàng ghế trước hội trường tầng một.
Lạc Tử Huyên mặc váy dạ hội đen, chậm rãi đến muộn, ngồi cạnh ghế của Thẩm Tư Niên, cử chỉ hai người thân mật.
Thẩm Tư Niên nhìn Lạc Tử Huyên, ánh mắt dịu dàng, hạ thấp tư thế bên cạnh cô ta, nhẹ giọng nói: “Cô cả, cô muốn gì cứ nói với tôi, tôi sẽ giành lấy cho cô.”
Ném nghìn vàng chỉ để đổi lấy nụ cười giai nhân.
Lạc Tử Huyên khẽ gật đầu, có phần lạnh nhạt: “Vậy thì xem anh biểu hiện thế nào.”
Kể từ khi Thẩm Tư Niên cứu cha Lạc trong phó bản 【Biệt thự nhà họ Lạc】, lại giúp cha Lạc cướp được một kho lương thực không bị phó bản giáng xuống, cha Lạc rất xem trọng anh ta, thậm chí cho phép cô con gái cưng tiếp xúc với anh ta.
Lạc Tử Huyên không bài xích những chuyện này.
Cô ta xem thường xuất thân của Thẩm Tư Niên, nhưng khá tán thưởng năng lực của anh ta.
Đàn ông chỉ cần đủ mạnh, có thể phục vụ nhà họ Lạc là được.
Nếu cha Lạc có ý để Thẩm Tư Niên làm rể nhà họ Lạc, Lạc Tử Huyên cũng không phản đối nhiều.
Cô ta muốn một người đàn ông vừa nghe lời lại có năng lực.
Lạc Tử Huyên ngẩng đầu nhìn lên phòng riêng tầng hai, ánh mắt u tối khó đoán.
Cha Lạc bị thương trong phó bản 【Biệt thự nhà họ Lạc】, một chân tàn tật, không còn tâm trí lo việc kinh doanh.
Hiện giờ cả gia đình đặt trên vai Lạc Tử Huyên.
Cô ta là chủ nhân nhà họ Lạc, là tương lai của nhà họ Lạc, phải dẫn dắt cả gia tộc trở lại vinh quang trước khi quỷ dị giáng xuống.
Lạc Tử Huyên thầm quyết tâm, ở phiên đấu giá tiếp theo, cô ta nhất định phải ngồi ở phòng riêng tầng hai chứ không ở hội trường lớn, lẫn lộn với đám đông ồn ào này.
Tô Thanh Ngư định mua vài món quà nhỏ cho đám quỷ dị ở nhà tại phiên đấu giá.
Lúc này, cửa phòng riêng bị gõ.
“Ai thế?”
Một giọng lạ vang lên ngoài cửa: “Cô Tô phải không?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận