Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 302: Thạch phủ (23)

Ngày cập nhật : 2025-09-01 13:27:41
"Anh cần đến hai nơi thăm dò, thứ nhất là dưới đáy giếng, thứ hai là giường trong phòng phía tây của nhị tiểu thư. Nhớ kỹ, nhị tiểu thư không thích người ngoài ngồi lên giường cô ấy."  
Có những thứ người thử thách và quỷ dị nhìn thấy khác nhau.  
"Khoan đã."
Từ Dịch Chi nhíu mày, phát hiện chuyện không ổn: "Đây là hai điều kiện."  
Tô Thanh Ngư nhìn thẳng vào anh ta bằng đôi mắt trắng dã, nụ cười của cô chân thành, nhưng hiện lên khuôn mặt trắng bệch lại trở nên ghê rợn.  
Cô nói: "Đây là một điều kiện, chỉ là trong đó bao gồm hai địa điểm thăm dò khác nhau."  
Từ Dịch Chi cảm thấy con quỷ dị trước mặt này rất giỏi nói linh tinh.  
Quỷ dị có đầu óc linh hoạt như vậy sao?  
Khác hẳn những quỷ dị anh ta từng gặp.  
"Ngày nào cô cũng ở phòng nhị tiểu thư, chẳng lẽ còn cần tôi đi thăm dò?"
Từ Dịch Chi nghi ngờ quan sát Tô Thanh Ngư: "Trông cô không giống những quỷ dị khác trong phó bản. Từ khi tôi mới vào phó bản, cô đã cố ý vô tình tiết lộ nhiều manh mối về Thạch phủ. Rốt cuộc cô có mục đích gì? Chẳng lẽ đã tiến hóa trí thông minh con người?"  
"Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau."
Những nơi Tô Thanh Ngư yêu cầu Từ Dịch Chi thăm dò đều là nơi cô cho rằng liên quan đến nguồn ô nhiễm. Còn cách tiêu diệt nguồn ô nhiễm, cần họ tự kết hợp quy tắc phân tích.  
Tô Thanh Ngư chỉ có thể chỉ cho họ hướng đi khả thi.  
"Đã là giúp đỡ lẫn nhau, vậy có thể thương lượng."
Từ Dịch Chi không thích bị người khác sai khiến, anh ta muốn nắm quyền chủ động.  
Tô Thanh Ngư chỉ lựa chọn, không uốn nắn.  
Nếu cặp thư sinh và kỹ nữ này đủ thông minh, cô sẽ hỗ trợ họ phá giải nguồn ô nhiễm, rời khỏi phó bản.  
Nếu ngu ngốc, nhút nhát lại nhiều mưu tính, Tô Thanh Ngư sẽ mặc kệ họ tự tìm đường chết rồi chờ đợi lượt người thử thách tiếp theo.  
Dù sao người thử thách sẽ liên tục xuất hiện.  
"Từ công tử, ngài không phải thư sinh đầu tiên đến đây, cũng không phải lựa chọn duy nhất của nô tỳ."  
Tô Thanh Ngư cảm thấy giọng mình bình thản, nhưng với Từ Dịch Chi, dường như trong miệng cô có thứ gì đó đang ngọ nguậy, đôi mắt trắng dã như xác chết, mở trừng trừng không chớp, dù ruồi đậu lên cũng bất động.  
Từ Dịch Chi cúi đầu suy nghĩ, rồi nói: "Tôi hoàn thành ba điều kiện của cô, đổi lại, dù mục đích cuối cùng của cô có đạt được hay không, đều phải đưa chìa khóa cửa sau cho tôi."  
"Được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=302]


Tô Thanh Ngư gật đầu.  
Ba điều kiện, mượn tay người thử thách, gần như có thể tìm ra nguồn ô nhiễm và sự việc hai năm trước. 
Nếu không... 
Tô Thanh Ngư nghĩ xấu, đến lúc đó nếu điều kiện thứ ba của mình là thêm ba điều kiện nữa, không biết Từ Dịch Chi có sụp đổ không? Có muốn đánh người... à không, đánh quỷ không?  
Từ Dịch Chi thấy tiểu nha hoàn kỳ quặc này đồng ý dễ dàng như vậy, anh ta cũng đề phòng. Cách thông quan có bốn loại, anh ta chọn thực hiện song song cả bốn.  
"Sau bữa trưa, nếu tôi treo đèn lồng đỏ trước cửa nhị tiểu thư thì tức là phòng trống, nếu treo đèn trắng, tức là nhị tiểu thư đang ở trong phòng."
Sau khi dặn dò xong, Tô Thanh Ngư trở về phòng phía tây.  
Nhị tiểu thư thích đến bếp uống canh thịt, Tô Thanh Ngư sẽ đi theo hầu.  
Khi ra khỏi cửa, cô đổi đèn lồng thành màu đỏ.  
Không có sơn đỏ, cô dùng máu trong chậu nhuộm đỏ đèn lồng.  
Canh thịt trong bếp ngày càng loãng.  
Mùi vị vẫn rất thơm.  
Liên tục kích thích vị giác của Tô Thanh Ngư.  
Có vẻ lão gia ăn một mình khiến nguyên liệu thịt trong nhà ăn thiếu hụt.  
"Song Hỷ, mẹ đang phát lương cho các hạ nhân trong phủ, ngươi qua đó phụ giúp."
Nhị tiểu thư không ăn no, tóc che mặt cô ấy, gián bò trên mu bàn tay: "Lát nữa ta tự về phòng, ngươi không cần qua đón."  
"Vâng, tiểu thư."
Tô Thanh Ngư từ biệt nhị tiểu thư rồi trở về phòng phía tây đổi đèn lồng đỏ thành trắng.  
Hẳn Từ Dịch Chi đã vào phòng phía tây.  
Khi rời đi theo nhị tiểu thư, Tô Thanh Ngư kẹp một chiếc lá vào khe cửa, nếu mở cửa thì chiếc lá đó sẽ rơi.  
Giờ chiếc lá đã biến mất.  
Treo đèn lồng xong, Tô Thanh Ngư đến phòng phu nhân, cô thấy bà ta đang ôm một cái hũ đầy bụi, trong đĩa bạc đầy những thỏi bạc vụn.  
Thấy Tô Thanh Ngư đến, phu nhân vẫy tay với cô.  
Mấy đứa trẻ trên người phu nhân đang chăm chú hút máu, rốn của chúng được nối với nhau bằng dây rốn, đầu dây rốn còn lại quấn quanh cổ phu nhân.  
Từ góc nhìn Tô Thanh Ngư, phu nhân rất đau đớn.  
Thạch phủ có nhiều gia đinh, nhưng người đến nhận lương chỉ còn bảy tám người.  
Từ mắt những gia đinh này, phu nhân chỉ hơi gầy đi, mặt mũi bà ta hiền từ, đeo chuỗi hạt trên cổ tay, là một bà chủ nhân từ hào phóng.  
Phu nhân đưa hũ cho Tô Thanh Ngư: "Mỗi người ba lạng bạc."  
Thông thường, lương tháng chỉ vài đồng.  
Cho thẳng ba lạng, chẳng trách Thạch phủ có nhiều gia đinh làm việc như vậy.  
Bạc được cắt thành từng miếng nhỏ, khi phát cần dùng cân tiểu ly.  
Cân tiểu ly là một vật dụng nhỏ được người xưa sử dụng để cân bạc, Tô Thanh Ngư không biết xem loại cân này.  
Phu nhân đứng sau giám sát cô.  
Tô Thanh Ngư khẽ nói với phu nhân: "Phu nhân, trước đây nô tỳ nghe hai gia đinh nói chuyện, họ phàn nàn lương ít muốn rời đi. Lão gia đã ra lệnh, một khi vào Thạch phủ, cả đời là người của phủ. Nô tỳ nghĩ, nhân cơ hội phát lương thử xem còn ai tham tiền, có ý phản bội."  
Phu nhân gật đầu, mặt mũi vô cảm nhìn Tô Thanh Ngư: "Lão gia là trời của Thạch phủ, là thước đo của Thạch phủ, lời lão gia là tất cả. Cửa Thạch phủ đóng lại, người trong phủ mãi thuộc về nơi đây. Song Hỷ, cứ làm theo ý ngươi đi. Lão gia sẽ thấy được lòng trung thành của ngươi."  
Tô Thanh Ngư ôm hũ bạc đến trước mặt đám gia đinh, bảo họ tự cân tự lấy, trên danh nghĩa là phu nhân tin tưởng họ.  
Gia đinh nhìn nhau.  
Không ai dám lấy nhiều.  
Tô Thanh Ngư quan sát lượng bạc họ lấy để ước chừng qua xem ba lạng là bao nhiêu.  
Những gia đinh này rất nhát gan.  
Kẻ gan lớn đều đã bị ô nhiễm nặng.  
Năm xưa, họ vào Thạch Phủ vì bạc.  
Trước đây Thạch phủ không cách ly với thế giới bên ngoài, lão gia thường làm từ thiện, phu nhân ăn chay niệm Phật, đại thiếu gia đi học tư thục, rủ bạn bè du ngoạn.  
Hai vị tiểu thư, đại tiểu thư hoạt bát vui vẻ, nhị tiểu thư dịu dàng hướng nội.  
Là gia đình ai cũng ngưỡng mộ.  
Cho đến hai năm trước, Thạch phủ mời thầy phong thủy xem, đào giếng mới, không lâu sau, tiếng khóc thảm thiết vang lên rồi cửa đóng chặt.  
Đóng cửa mấy tháng liền.
Edit: Huhu tui đau lưng quá (⁠╥⁠﹏⁠╥⁠)

Bình Luận

31 Thảo luận