Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 535: Biến cố sắp tới (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-29 23:47:17
Tô Thanh Ngư chỉ nhàn nhạt nói: “Sẽ chết người đấy.”
“Ai rồi cũng chết.”
“Tôi chắc không đi Tập đoàn Sao Mai nhanh thế đâu.”
Tô Thanh Ngư có đạo cụ quỷ dị “vé xe” lấy được từ phó bản 【Núi Thần Khỉ】, còn nhóm Bạch Hỏa thì không. Họ muốn đến Tập đoàn Sao Mai, cần phải vượt qua vài phó bản bên ngoài trước.
Về việc cần vượt qua những phó bản nào, Tô Thanh Ngư chưa kịp nghiên cứu. Cô đặt tay lên chồng tài liệu dày cộp, nói với Chu Sơn Hải: “Tôi cần thời gian đọc hết chỗ tài liệu này rồi mới quyết định. Đúng là tôi sẽ đến Tập đoàn Sao Mai, nhưng không thể mang anh theo.”
Chu Sơn Hải lập tức lộ vẻ thất vọng: “Ngay cả cô cũng nghĩ tôi đi là đi chết.”
“Tôi không có ý đó. Tôi không mang anh theo, không phải vì không công nhận năng lực của anh mà là điều kiện khách quan không cho phép. Phó bản Tập đoàn Sao Mai khác với các phó bản khác, không có cách vào trực tiếp. Muốn đến đó phải vượt qua các phó bản khác trước. Tôi có cách vào thẳng mà không cần qua các phó bản khác, nhưng cách đó chỉ dành cho một mình tôi. Nên xin lỗi, tôi không thể đồng ý với yêu cầu của anh.”
Tô Thanh Ngư nói thẳng mọi chuyện.
Cô hiểu điểm mà Chu Sơn Hải để tâm, nói thẳng: “Anh Chu, anh là một người trưởng thành có tư duy độc lập, có quyền tự quyết định cuộc đời mình. Sống hay chết, tốt hay xấu, đều là lựa chọn và tự do của anh. Là bạn bè, tôi có thể đưa ra ý kiến, nhưng không thể quyết định thay anh.”
Sự sắp xếp của Bạch Hỏa cho Chu Sơn Hải đương nhiên là vì muốn tốt cho anh ấy.
Nhưng Bạch Hỏa đã bỏ qua một điều, đó là Chu Sơn Hải không cần kiểu tốt này.
Anh ấy có ý chí cá nhân riêng.
Có lẽ anh ấy không thông minh, quyết định đưa ra có thể không lý trí, nhưng đó là cuộc đời anh, anh có quyền tự quyết định.
Giống như năm đó Trí Hư Tản Nhân vì muốn tốt cho Bạch Hỏa, hy vọng anh không xuống núi. Trí Hư Tản Nhân cho rằng một khi quỷ dị bùng nổ toàn diện, sẽ không còn khả năng cứu vãn, những nỗ lực của Bạch Hỏa sau khi xuống núi đều vô ích, chi bằng ở lại trên núi, cùng ông trải qua những ngày tháng cuối cùng.
Nhưng Bạch Hỏa, dù biết con đường phía trước gập ghềnh, vẫn xuống núi.
Tâm trạng của anh năm đó giống hệt tâm trạng của Chu Sơn Hải bây giờ.
Nghe Tô Thanh Ngư nói vậy, Chu Sơn Hải khẽ sững người, giơ lon bia trong tay với cô: “Tiểu Bạch khen cô thông minh trước mặt tôi mấy lần. Hôm nay vài lời của cô đã đâm thẳng vào tim tôi, phục rồi, phục rồi. Dù cô không thể đưa tôi đi cùng, nhưng hôm nay có những lời này của cô, giải tỏa nỗi khổ mấy ngày nay của tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=535]

Lão Chu tôi ghi nhớ trong lòng, cảm ơn.”
“Tôi chẳng giúp được gì cả.”
Chu Sơn Hải uống bia, không nói thêm gì nữa.
Điều anh ấy cần không phải là được giúp đỡ mà là được công nhận.
Chu Sơn Hải trò chuyện với Tô Thanh Ngư gần hai tiếng.
Lúc rời đi, anh ấy uống nhiều rượu, mặt đỏ bừng, nói rằng khi Bạch Hỏa trở về an toàn, ba người họ nhất định phải tụ họp lần nữa.
Tô Thanh Ngư bảo Vô Tâm đưa anh ấy về, nhưng khi thấy quỷ dị, khuôn mặt hồng hào của Chu Sơn Hải lập tức tái nhợt, liên tục xua tay, nói mình chỉ uống chút bia, không cần đưa, trụ sở tổ chức Áo Đỏ cũng ở trong Thiên Phủ Linh Thành, không xa, anh ấy tự về được.
Tiễn Chu Sơn Hải xong, Tô Thanh Ngư ôm đống tài liệu vào thư phòng.
Ưu Ưu đã lâu không gặp Tô Thanh Ngư. Tuy nó có thể nhìn qua mắt con rối hề, nhưng ngoài lúc cần dùng, Tô Thanh Ngư đều nhét nó vào ba lô, khiến nó chẳng thấy gì, chỉ biết lo lắng trong biệt thự.
Lần này trở về, Ưu Ưu tô lại màu trên mặt, nhân lúc Tô Thanh Ngư mở cửa, nó lẻn vào thư phòng trước, kéo một cái ghế nhỏ bên bàn làm việc của cô, ngồi lên.
“Chủ nhân, để tôi cùng học với cô.”
Ưu Ưu chu đáo điều chỉnh ánh sáng đèn bàn cho Tô Thanh Ngư, một tay chống cằm, ánh sáng trắng lạnh chiếu lên khuôn mặt đậm son phấn, nụ cười vẽ bằng sơn đỏ càng âm u hơn.
“Ra ngoài đi.”
Tô Thanh Ngư không thích có người bên cạnh khi đọc tài liệu.
Đặc biệt là Ưu Ưu, nói nhiều, sẽ làm phiền cô.
“Tôi muốn ở bên chủ nhân, chủ nhân thường xuyên thấy tôi mới thích tôi. Nếu tôi giống mấy con quỷ dị tự kỷ ngốc nghếch kia, chủ nhân sẽ quên tôi mất.”
Nó ôm mặt, không chịu rời đi.
Simon đột nhiên hắt hơi, phun ra một dải khói đen.
Gã nhìn quanh rồi trôi đến cửa sổ, đóng cánh cửa đang hé mở.
Tô Thanh Ngư tiện tay lấy một cuốn truyện cổ tích trên kệ, ném cho Ưu Ưu, nói: “Cậu ở lại cũng được, nhưng không được nói nhiều. Nếu làm phiền tôi, cậu phải rời đi.”
“Được thôi.”
Ưu Ưu đung đưa chân, bắt đầu lật truyện cổ tích.
Tô Thanh Ngư dựa vào tài liệu hiện có, sắp xếp lộ trình vào Tập đoàn Sao Mai, từ đó suy đoán thời gian Bạch Hỏa cần để đến đó thành công.
Ưu Ưu không ngoan ngoãn như vậy.
Trong nửa tiếng đầu, đúng là Ưu Ưu nhịn được, không nói câu nào.
Nhưng chưa đọc được mấy câu chuyện, nó đã không nhịn nổi, bắt đầu nói chuyện với Tô Thanh Ngư.
“Chủ nhân, khi hoàng tử gặp Bạch Tuyết, nàng ấy đã chết, nằm trong quan tài. Loài người các cô cũng thích người đã chết sao?”
“Chủ nhân, nàng tiên cá thích hoàng tử, sao phải tự mình đến thế giới của hoàng tử? Nàng hoàn toàn có thể xin phù thủy biến hoàng tử thành cá rồi mang về đáy biển mà.”
“Trong Giày Đỏ, mười hai công chúa, sao quốc vương lại ngăn họ nhảy với ác quỷ? Chủ nhân, nếu người là công chúa, người sẽ chọn ác quỷ nhảy cùng mình hay người lính chưa từng gặp?”
“Chủ nhân, hoàng tử nhảy với Lọ Lem bao nhiêu ngày, sao còn cần qua đôi giày để tìm người? Chẳng lẽ hoàng tử không ngửi được mùi trên người Lọ Lem sao? Mỗi người đều có một mùi đặc trưng, mùi của chủ nhân thơm lắm, dễ chịu lắm, chỉ muốn cắn một miếng… xì xụp…”
Cuối cùng, Tô Thanh Ngư không chịu nổi, đặt bút xuống, túm Ưu Ưu lôi ra khỏi thư phòng.
Cô hung dữ nói với nó: “Không được vào!”
Ưu Ưu chớp mắt: “Không có tôi, chủ nhân sẽ cô đơn đấy.”
Vô Tâm đứng canh trước cửa phòng làm việc.
Tô Thanh Ngư nhét một nắm tiền âm phủ vào lòng Vô Tâm: “Vô Tâm, giúp tôi trông chừng nó, đừng để nó quấy rầy tôi.”
Ưu Ưu tủi thân phản bác: “Không phải quấy rầy, là trao đổi tình yêu.”
“Yêu cái đầu nhà cậu!”
“Rầm!”
Tô Thanh Ngư khóa trái cửa phòng từ bên trong.
Vô Tâm vô cảm liếc nhìn Ưu Ưu: “Cậu làm chủ nhân phiền lòng rồi.”
Ưu Ưu đứng dậy từ dưới đất, gột bỏ vẻ ngây thơ trước mặt Tô Thanh Ngư, khóe môi nứt toạc, thè lưỡi đỏ tươi liếm môi dưới: “Chủ nhân chỉ không thích nghe chuyện cổ tích thôi, lần sau tôi sẽ ngồi đầu giường chủ nhân, kể những câu chuyện kinh dị mà cô ấy thích nghe.”
“Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng làm thế.”
Ưu Ưu phát ra tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc, ngẩng đầu: “Tôi cứ làm thế đấy, anh ngăn được tôi sao?”

Bình Luận

31 Thảo luận