“Đại thiếu gia, sao ngài chuẩn bị cả áo cưới rồi? Tôi nói là thích ngài, nhưng tôi chưa đồng ý cưới, huống chi ngài nói tối nay thành thân, cái này… cái này cũng nhanh quá rồi!”
Giọng đại thiếu gia yếu ớt, anh ta ho liên tục, tiếng ho gần như không ngớt, như thể có thể ho ra cả tim gan phổi.
“Nhưng nàng nói, chỉ cần ta cưới hỏi đàng hoàng, nàng sẽ vui vẻ gả cho ta. Sao giờ lại không muốn? Nàng không yêu ta nữa à? Nàng muốn rời đi? Có phải chê ta mắc bệnh lao? Ta không cho nàng đi! Ta muốn nàng làm thê tử của ta! Sống chung chăn, chết chung huyệt!”
“Tôi… á!”
Theo tiếng thét ngắn, có âm thanh chén trà rơi vỡ.
Tô Thanh Ngư lập tức bước lên đẩy cửa.
Trong căn phòng mờ tối, khuôn mặt đại thiếu gia méo mó, đôi mắt lóe lên dục vọng hung tợn và vặn vẹo.
Tay anh ta siết chặt cổ Lâm Khả Tâm, khớp tay trắng bệch.
Lâm Khả Tâm như con cá bị rút nước, đôi mắt đầy đau đớn và tuyệt vọng, hai tay không ngừng cào cấu cổ tay đại thiếu gia.
Môi khẽ mở, nhưng không phát ra được âm thanh.
Lâm Khả Tâm chắc chắn đã làm gì đó vi phạm quy tắc.
Và quy tắc này có phần mơ hồ.
Nếu không, cô ấy sẽ chết ngay lập tức, chứ không phải bị đại thiếu gia bóp cổ thế này.
Thẩm Tư Niên đứng trong phòng, không màng đến hành động của đại thiếu gia, ôm tâm thế quan sát, xem phản ứng của Lâm Khả Tâm khi cận kề cái chết.
Anh ta muốn thử nghiệm, xem sau khi người thử thách chết, phó bản sẽ thay đổi ra sao.
Biết đâu tìm được cách rời đi.
“Đại thiếu gia, tiểu thư mang thức ăn đến cho ngài.”
Tô Thanh Ngư cố ngắt hành động của đại thiếu gia.
Thẩm Tư Niên chủ động bước lên nhận nồi đất.
“Thơm quá.”
Thẩm Tư Niên nuốt nước bọt.
Tay đại thiếu gia càng siết chặt.
Sắc mặt Lâm Khả Tâm từ trắng chuyển đỏ, rồi từ đỏ sang tím, không thể thoát khỏi bàn tay như gọng kìm sắt.
Tình thế nguy cấp.
Lâm Khả Tâm nhìn Tô Thanh Ngư.
Tô Thanh Ngư không thể đưa gợi ý trực tiếp, chỉ làm khẩu hình “quy tắc” với cô ấy.
Cận kề cái chết, não Lâm Khả Tâm lại hoạt động nhanh bất thường. Cô ấy gần như lập tức nhận ra đại thiếu gia làm vậy vì cho rằng cô không thích mình.
Quy tắc nói Lâm Khả Tâm cần được đại thiếu gia yêu thích.
“Tôi… tôi cưới.”
Đại thiếu gia lập tức buông tay. Lâm Khả Tâm ngã ngồi xuống đất, thở hổn hển.
Thẩm Tư Niên có chút thất vọng.
Đương nhiên Lâm Khả Tâm nhớ quy tắc cấm cưới đại thiếu gia.
Giờ cô ấy chỉ nói miệng, hứa suông.
Để bảo toàn mạng sống, Lâm Khả Tâm đành đồng ý trước.
Tín vật, nhất định phải lấy được trước khi hôn lễ diễn ra!
Tô Thanh Ngư nhận thấy da đại thiếu gia khô khốc và chùng nhão, bề mặt đầy những vết bầm tím, những thứ đó gọi là livor mortis.
Đại thiếu gia dịu dàng đỡ Lâm Khả Tâm dậy, nói với cô ấy: “Để Phú Quý đưa nàng về phòng nghỉ ngơi, nàng phải trang điểm thật đẹp, chuẩn bị cho hôn lễ tối nay.”
Lâm Khả Tâm gật đầu, đi theo Thẩm Tư Niên rời đi.
Nhị tiểu thư và đại thiếu gia trò chuyện dăm ba câu. Tuy thân thể đại thiếu gia gầy yếu, nhưng ăn rất khỏe, bưng cả nồi đất đầy thịt hầm đổ hết vào miệng.
Tô Thanh Ngư đứng cạnh, vẻ ngoài mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhưng thực chất vểnh tai nghe, cố tìm manh mối hữu ích.
Đột nhiên, nhị tiểu thư đứng dậy.
Gió lạnh thổi tung mái tóc đen che mặt cô ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=291]
Tô Thanh Ngư thấy đôi mắt cô ấy mở to tròn xoe, mí trên và mí dưới kéo căng hết cỡ, nhãn cầu lồi ra, phát ra ánh sáng lạnh lẽo rợn người.
“Song Hỷ, cha lại độc chiếm đồ ăn rồi.”
Tô Thanh Ngư khẽ mím môi. Câu này chỉ có một ý nghĩa: Phương Thiên Xuyên đã chết.
Chết thế nào?
Thế này quá yếu đuối!
Trạng thái nhị tiểu thư trở nên cực kỳ bất ổn, cô ấy điên cuồng kéo tóc đen trước mặt, để lộ khuôn mặt đáng sợ, nắm đấm đập mạnh xuống bàn.
Cả căn phòng rung chuyển.
“Á! Cha! Lần nào cũng vậy! Cha luôn cướp đồ ăn của ta! Tên thư sinh đó vốn là của ta!”
Khuôn mặt nhị tiểu thư như sụp xuống: “Hắn đã hứa đến phòng ta, chỉ thiếu chút nữa thôi.”
Rơm và gián không ngừng bò ra từ miệng cô ấy, rơi đầy sàn.
Nói xong, nhị tiểu thư giận dữ đi về phía đại sảnh.
Hùng hổ hỏi tội.
Đại thiếu gia thấy nhị tiểu thư tức giận, đứng im, trên mặt nở nụ cười nở rộng hết cỡ.
Tĩnh lặng, nhưng điên cuồng tột độ.
Tô Thanh Ngư phát hiện ánh mắt đại thiếu gia dừng trên người mình.
Chỗ này không nên ở lâu.
Chuồn trước là hơn.
Tô Thanh Ngư nói: “Đại thiếu gia, nô tì xin cáo lui.”
Nụ cười trên mặt đại thiếu gia không đổi, khi nói, hai má lấp lánh dầu, miệng há ra khép lại: “Song Hỷ, đêm nay giờ Tý, nhớ đến dự hôn lễ của ta.”
“Tuân mệnh.”
Tô Thanh Ngư đuổi theo nhị tiểu thư.
Trên đường, bị Thẩm Tư Niên chặn lại.
“Đừng đuổi, vừa nãy khi tôi đưa Lâm Khả Tâm về phòng, cô ta vi phạm quy tắc, giờ ít nhất là ô nhiễm trung độ.”
“Lâm Khả Tâm cũng bị ô nhiễm?”
Nếu bị ô nhiễm, cơ bản không sống được bao lâu.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Tô Thanh Ngư trở tay không kịp.
Cô hỏi: “Hai ngày nay, anh có nắm được quy tắc thông quan không?”
“Quy tắc thông quan chẳng phải là mảnh giấy chúng ta nhặt được lúc đầu sao? Giải trừ khế ước là có thể rời đi.”
Thẩm Tư Niên sờ cằm, việc tìm được mảnh giấy là công của anh ta.
“Tôi nói là quy tắc thông quan của người thử thách. Mảnh giấy anh nhặt rất có thể là giả, do tổ chức Áo Đen ném vào phó bản. Giờ chúng ta là quỷ dị, quỷ dị chỉ có hướng dẫn ăn uống, làm gì có quy tắc thông quan? Hơn nữa, giải trừ khế ước với quỷ dị bên ngoài phó bản thì liên quan gì đến phó bản này? Chẳng lẽ quỷ dị bên ngoài còn ảnh hưởng được phó bản? Nghe vô lý quá.”
Thẩm Tư Niên không cho rằng mảnh giấy mình nhặt là giả.
“Cùng lắm chúng ta thử giải trừ khế ước với một quỷ dị cấp trắng, xem có rời được phó bản không.”
Tuy Thẩm Tư Niên nói vậy, nhưng trong lòng anh ta muốn lừa Tô Thanh Ngư thử trước, làm mẫu cho anh ta.
Tô Thanh Ngư thẳng thừng từ chối: “Nếu anh nghĩ đó là lối ra, anh cứ thử. Tôi nghĩ khác anh, không đi cùng đâu.”
Tô Thanh Ngư và Thẩm Tư Niên hoàn toàn không cùng đường, không có cơ sở tin tưởng, tính cách cũng chẳng hợp chút nào nên không thể phối hợp.
Chỉ có thể tự tìm đường riêng.
“Haiz! Cô đúng là cứng đầu, coi nhu tôi thua cô luôn rồi.”
Thẩm Tư Niên chưa từng gặp người khó nói chuyện như vậy: “Nghe tôi vài câu, làm cô chết được à?”
“Sẽ chết.”
Tô Thanh Ngư nghiêm túc nhìn Thẩm Tư Niên: “Nghe lời anh, tôi sẽ chết thê thảm.”
Thẩm Tư Niên thở dài.
Dù không tin anh ta, có thể giả vờ chút được không?
Như vậy làm anh ta mất mặt.
Tối đó, Lâm Khả Tâm mặc hỉ phục đỏ, tìm vật làm tin trong phòng đại thiếu gia.
Cô ấy chưa biết Phương Thiên Xuyên đã chết.
“Nương tử, nàng đang tìm gì thế?”
Đại thiếu gia đột nhiên xuất hiện sau lưng cô ấy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận