Dĩ nhiên Tô Thanh Ngư từ chối.
Gia đình bốn người đến đây hoàn toàn không phải là bố, mẹ, bà nội và em trai trong phó bản 【Ngôi Nhà Ngọt Ngào】.
Chỉ nhìn bề ngoài thôi cũng đủ nhận ra.
Bà nội ngồi trên xe lăn do bố đẩy.
Nhưng trong phó bản【Ngôi Nhà Ngọt Ngào】, bố chỉ có một cánh tay.
Người mẹ bị áo choàng trùm kín, hoàn toàn không nhìn rõ mặt mũi.
Tinh thần bà nội minh mẫn, trên khuôn mặt không có dấu vết quái dị.
Em trai càng tỏ ra ngoan ngoãn, cậu ta ôm một con chó con trắng muốt trong ngực, ngước đôi mắt long lanh nhìn Tô Thanh Ngư.
Quỷ dị thích chó con sao có thể là quỷ dị xấu xa chứ?
Nếu phải rời đi, nhìn qua thì gia đình này cũng có vẻ là lựa chọn tạm ổn.
Phần lớn một phó bản sẽ ở trạng thái tuần hoàn lặp lại, quỷ dị trong đó đóng vai của mình, nhưng người thử thách khác nhau tiến vào, bối cảnh cụ thể vẫn sẽ thay đổi.
Giống như cùng một vở kịch, cách diễn hôm nay và tuần sau, cảm giác mang lại sẽ không giống hệt.
“Chị gái của tôi bỏ nhà đi rồi… khục khục khục… trong nhà thiếu chị gái thì không trọn vẹn nữa.”
Em trai níu lấy tay áo Tô Thanh Ngư không chịu buông: “Tiểu Bạch cũng rất thích chị đấy, chính Tiểu Bạch nói muốn chị… khục khục khục.”
Hẳn Tiểu Bạch là con chó con trắng trong lòng em trai.
Chú chó trắng đó ra sức vẫy đuôi với Tô Thanh Ngư, tần suất lắc đuôi cứ như cánh quạt trực thăng.
Chiếc mặt dây chuyền đầu dê trên cổ Tô Thanh Ngư nóng rát lên.
Điều này rõ ràng là nhắc cô cẩn thận với gia đình này.
Đoàn trưởng thì có vẻ cũng không vui: “Gia đình này trả giá hơi thấp. Con có đồng ý hay không tùy. Khục khục khục… đoàn xiếc không nuôi con mãi đâu. Nếu lần này con không được nhận nuôi thì theo bọn biểu diễn mà học nghề lên sân khấu đi.”
Bảo sao trong quy tắc nói đoàn xiếc không phải nơi ở lâu.
Chỉ cần ở quá lâu, kết cục cuối cùng chắc chắn là lên sân khấu biểu diễn.
Muốn biểu diễn thì phải chấp nhận bị cải tạo thân thể.
Trong số đám biểu diễn kia không có là người trưởng thành.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Mỹ Nhân Rắn, Chó Mặt Cười lớn lên?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=256]
Tại sao không thấy họ ở đoàn xiếc? Họ sẽ đối mặt với kết cục thế nào?
Nghĩ tới đây, Tô Thanh Ngư lạnh sống lưng.
Cùng lúc đó, Văn Tuyết Trà đã theo chân người gác cổng của cục cảnh sát rời đi.
Cô ta nhìn chiếc xe cảnh sát trắng phía trước, hơi nghi ngờ cau mày.
Trước đây ở phó bản sở cảnh sát, xe cảnh sát cô ta lên là màu đen.
Đã thay đổi rồi!
Văn Tuyết Trà sực tỉnh, vài chỗ đã khác.
Người gác cổng trùm áo đen, chỉ lộ cái cằm tái nhợt như tờ giấy, cô ta mở cửa xe ngồi vào trong, cả người ẩn vào trong bóng tối.
Cô ta cất giọng khàn khàn hỏi:
“Sao con không lên xe?”
Văn Tuyết Trà nhìn khoảng không tối om phía trước, nắm tay trong tay áo siết chặt, con dao găm trong ống tay áo áp sát vào da, mang đến một chút cảm giác an toàn.
Người gác cổng này khác với lần trước.
Tuy gương mặt rất giống, nhưng... ánh mắt người gác cổng này nhìn cô ta lạnh lẽo hơn rất nhiều.
Cô ta sờ viên mắt thủy tinh của mình, quay đầu nhìn lại rạp xiếc.
Biểu tượng của chú hề như đang cười với cô ta.
Vậy thì cược một ván!
Văn Tuyết bước lên xe Trà không hề do dự.
Cô ta cược!
Dù cho phó bản phó bản Cục Cảnh Sát có bị chỉnh sửa, cũng dễ thoát thân hơn so với phó bản 【Đoàn xiếc Táo Đỏ】.
Cuối cùng Tô Thanh Ngư vẫn từ chối gia đình bốn người kia.
Cô quay lại tầng hai của bàn xoay ngồi xuống, Vô Tâm ôm thanh trường kiếm đen sì trong lòng, anh nói với Tô Thanh Ngư: Gia đình đó đều là quỷ dị cấp trắng, còn con chó nhỏ đó là quỷ dị cấp xanh lá.
Tô Thanh Ngư không biết, con chó trắng kia xuất thân từ làng Công Dương.
Lúc đó, cô từng nhặt được một con chó đen to trong từ đường của làng Công Dương, về sau con chó đen sinh được một con chó trắng. Sau khi chó đen chết, chó trắng đi theo đoàn xiếc lang thang khắp nơi, được một gia đình bốn người nhận nuôi.
Giờ đây, con chó trắng ngửi thấy hơi thở của con chó đen trên người Tô Thanh Ngư.
Tất cả những điều này đều là nhân quả.
“Con người đó đi rồi.”
Vô Tâm nói về Văn Tuyết Trà.
“Tôi biết.”
Tô Thanh Ngư nhìn mũi giày mình chằm chằm, không còn buồn quan tâm đám người áo choàng qua lại nữa: “Hiện giờ phó bản này chỉ còn lại một mình tôi là người thử thách.”
“Tôi ở bên chủ nhân.”
Khi anh nói câu này, trên mặt không hề có bất kỳ biểu cảm nào, hệt như mỗi lần canh cổng hay phân tích quy tắc trước đây.
Tô Thanh Ngư muốn tìm thử sự khác lạ trên mặt anh, nhưng chẳng thấy gì.
Gương mặt trắng bệch, biểu cảm cứng đờ, đôi mắt sâu không thấy đáy.
Đôi lúc, Tô Thanh Ngư sẽ nghĩ, liệu những quỷ dị cấp cao có ý thức riêng hay không.
Nhưng khi cô cố gắng kiểm chứng ý nghĩ này, lại bị thực tại tàn nhẫn phủ nhận.
Ý nghĩ này quá nguy hiểm, cô không nên nảy sinh điều này.
Vô Tâm đột nhiên nói: “Ô nhiễm không thể diệt, chúng ta mãi mãi tồn tài.”
Tô Thanh Ngư hứng thú hỏi anh: “Anh cảm thấy loài người và nó, cuối cùng ai sẽ thắng?”
Sự tồn tại của anh khiến lợi ích anh ràng buộc cùng "nó".
Thế nhưng khế ước lại buộc lợi ích của anh trung thành với Tô Thanh Ngư.
Cô rất tò mò câu trả lời của vấn đề này.
Nhưng dường như Vô Tâm không trả lời nổi.
Buổi nhận nuôi ở đoàn xiếc kết thúc, bầu không khí trĩu nặng. Đám trẻ không được chọn cụp mắt, vai rũ xuống, thất vọng dọn dẹp bàn xoay.
Tô Thanh Ngư lo việc quét dọn lồng nhốt thú nhỏ, dọn phân và gom sạch lông rụng.
Đầu của Susan tựa lên lồng, thấy Tô Thanh Ngư không được chọn đi liền tiếp tục dụ dỗ cô.
Cô làm xong hết việc, đang định rời đi thì đột nhiên nghe thấy trong phòng Ưu Ưu ở sát vách vọng ra tiếng cười đùa vui vẻ.
Lén áp mắt nhìn qua khe cửa, Tô Thanh Ngư nhìn thấy cậu ta đang chơi với bé gái bình hoa.
Bé gái bình hoa đang đung đưa cái cổ ca hát, còn Ưu Ưu thì nhảy clacket trong phòng.
Thật kỳ lạ.
Cô tận mắt chứng kiến tên hề chui từ trong bình hoa ra, ngoạm đứt đầu cô ấy trong phòng chứa đồ mà.
Bé gái bình hoa vẫn còn sống, tức là cô ấy đã hoá thành quỷ dị.
Ngay lúc ấy, giọng nói của Ưu Ưu lại vang lên sau lưng Tô Thanh Ngư: “Bé câm, em đứng ở cửa phòng tôi làm gì thế? Đừng sợ, muốn chơi với tôi thì vào thẳng đi.”
Tô Thanh Ngư xoay phắt người lại, cô nhìn thấy Ưu Ưu đang đứng ngay sau lưng mình!
Rõ ràng vừa rồi cậu ta vẫn ở trong phòng cơ mà.
Ưu Ưu mở cửa phòng, bên trong phòng bày biện ngay ngắn, giường chiếu sạch sẽ, trên bàn chỉ đặt vài sợi chỉ mảnh trong suốt, không một bóng người.
Sao lại thế được?
Tô Thanh Ngư vô cùng chắc chắn mình không bị hoa mắt.
Ưu Ưu thè chiếc lưỡi hồng, đầu lưỡi cuốn lấy một viên kẹo.
“Có phải em vẫn chưa ăn viên kẹo tôi cho đúng không?”
Ưu Ưu nhét viên kẹo vào miệng, cậu ta nghiêng đầu nhìn cô cười: “Biết bao nhiêu đứa nhóc thèm ăn kẹo của tôi lắm đấy, em không ăn, chẳng lẽ sợ tôi hại em sao?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận