Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 359: Phố Trăng Đen (10)

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:08:18
“Quỷ dị taxi tính mười đồng âm phủ một cây số, tôi làm ngựa cho cô, một ngày chỉ lấy năm đồng âm phủ.”
Trên gương mặt anh ta là vẻ vô cảm.
“Anh không sợ tôi đưa anh vào phó bản à?”
Người đàn ông kia chỉ hơi nâng mí mắt, ánh mắt xám xịt, không chút ánh sáng, đáp: “Tôi chỉ đi theo tuyến cố định, không vào phó bản. Tổ chức Áo Đỏ đã vẽ một tấm bản đồ, đánh dấu mấy tuyến đường chính sẽ không xuất hiện phó bản.”
Phải nói rằng, tổ chức Áo Đỏ đã góp phần không nhỏ vào việc nâng cao tỉ lệ sống sót của loài người.
Ngay sau đó, một đám người giống như anh ta liền vây lại.
Họ bắt đầu trả giá, có người hét ra mức thấp hơn cả người đàn ông trước mặt.
Thậm chí còn có kẻ nói mình có thể thay quỷ dị giết người giúp Tô Thanh Ngư.
Tô Thanh Ngư thấy chuyện này thật hoang đường.
“Chủ nhân không cần ngựa, nhưng tôi có thể ăn thịt ngựa.”
Vô Tâm lạnh lùng cất lời, nhìn đám người chen lấn xô đẩy phía trước, trên gương mặt trắng bệch hiện lên một nụ cười gượng gạo quỷ dị: “Tôi muốn mua ngựa.”
Anh vươn bàn tay xương trắng về phía đám người kia.
Những đốt ngón tay trắng toát, sắc nhọn như sứ.
Tô Thanh Ngư ở bên Vô Tâm đã lâu, đối với trạng thái khi thì lạnh lẽo, khi thì vặn vẹo của anh cũng đã quen, thậm chí đôi khi nhìn thấy còn cảm thấy thân thuộc.
Có một vẻ đẹp quái dị.
Tựa như đóa hoa nở ra từ xác chết.
Nhưng đám người này thì khác.
Họ không muốn vào phó bản kiếm tiền âm phủ, chính vì phó bản quá nguy hiểm, dễ bị ô nhiễm hoặc bị ăn thịt.
Không kiếm được tiền âm phủ thì chẳng khác nào phí hoài một mạng.
Chi bằng tự bán bản thân.
Làm việc thuê cho con người, cố gắng sống sót rồi kiếm tiền âm phủ để nuôi mình và gia đình.
Vô Tâm bất ngờ vươn tay định ăn bọn họ, khiến gương mặt họ lộ rõ vẻ sợ hãi, ùn ùn tản đi.
Anh dùng đôi mắt chết lặng nhìn theo đám người đang bỏ chạy, tất cả bọn chúng chẳng qua chỉ là thức ăn của anh, vậy thì dựa vào cái gì dám mơ tưởng đến chủ nhân của anh?
Nếu ngay cả con người cũng có thể chen chân chia phần, vậy sự tồn tại của anh còn ý nghĩa gì nữa?
Không được.
Những kẻ muốn bám theo chủ nhân, hầu hạ chủ nhân để đổi lấy tiền âm phủ, tất cả bọn chúng đều phải bị moi ruột xé bụng, ăn sạch.
Tô Thanh Ngư mang quà trở về biệt thự, rồi tặng quà cho đám quỷ dị trong nhà.
Kỷ Nhất Phàm thử mặc bộ vest mới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=359]

Khi bộ vest được khoác lên người anh ta, nó tự động rách toạc ra, rồi từ những đường rách đó rỉ ra máu tươi, như thể vừa bị dao chém.
Song Hỉ cầm lược, mà chiếc lược giờ đây trông đã cũ kỹ hơn.
Bạch Nguyên Hương rất thích đề thi mà Tô Thanh Ngư tặng, còn cuốn sách “Học tập – Môn học bắt buộc suốt đời của quỷ dị” thì viết về cách quỷ dị lừa gạt con người phạm luật để ăn thịt họ.
Cô ấy cảm thấy, mình là quỷ dị có chủ nhân, mà chủ nhân lại rộng rãi, thường cho nhiều tiền âm phủ nên chẳng cần vào phó bản liều mạng, cũng chẳng cần học mấy kiến thức lạc hậu này.
Simon thì ngắm con rối đen giống hệt mình.
Tốt thật, có quấn quanh bằng khí đen cũng sẽ không làm nó bị bẩn.
Ngay từ lúc Tô Thanh Ngư bắt đầu phát quà, Ưu Ưu đã nghển cao đầu, ánh mắt đầy mong đợi.
Trên mặt cậu ta vẽ một nụ cười khoa trương, nhưng đó là nụ cười giả tạo, không hề mang chút vui vẻ nào. Khi từng món quà lần lượt được lấy ra mà không thấy phần của mình, ánh mắt cậu ta càng lúc càng trở nên điên loạn.
Mãi cho đến khi Tô Thanh Ngư lấy ra một bộ dụng cụ điêu khắc hoàn chỉnh, gương mặt bị sơn dầu trắng dày che phủ rồi lại tô thêm đủ năm màu của cậu ta mới lập tức nở nụ cười.
“Quà của tôi giá trị nhất, chủ nhân quả nhiên thương tôi nhất!”
Ưu Ưu bắt đầu mở quà, trên chóp mũ gắn một chiếc chuông nhỏ, mỗi khi cậu ta lắc đầu, chuông lại vang lên tiếng leng keng giòn tan.
Cậu ta rút ra một con dao khắc, lưỡi dao ánh lên sắc bạc lạnh lẽo. Cậu ta thè lưỡi liếm nhẹ mũi dao rồi cười hí hửng nói: “Cái này có thể dùng để chơi trò phóng dao. Con dao tinh xảo thế này, đâm vào nhãn cầu cũng không làm xước mí mắt.”
“Cậu cũng có thể dùng nó để khắc thêm vài con rối, giống như con này.”
Tô Thanh Ngư nâng con rối hề trong lòng bàn tay.
Ưu Ưu “vút” một cái giật lấy con rối hề từ tay Tô Thanh Ngư rồi lập tức quẳng đi.
“Bốp”
Rơi xuống đất.
Sau đó, cậu ta úp mặt mình vào lòng bàn tay của Tô Thanh Ngư.
“Chủ nhân, cô cần mấy thứ vô dụng đó làm gì? Có tôi ở đây rồi, mấy thứ nhỏ đó đều thừa thãi.”
Cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn tay truyền vào cơ thể khiến Tô Thanh Ngư lập tức rụt tay lại.
“Ưu Ưu chỉ có một, nhưng con rối thì có thể có rất nhiều.”
Tô Thanh Ngư nghĩ, mình đâu thể đem Ưu Ưu đi bán được.
Dường như Ưu Ưu hiểu sai ý của Tô Thanh Ngư, cậu ta nghiêng đầu nói:
“Rối nhỏ là đồ tiêu hao, còn tôi mới là bảo bối quý giá nhất trong tay chủ nhân, là quỷ dị cao cấp nhất.”
Hình như cậu ta biết tự dỗ mình.
Tô Thanh Ngư im lặng.
Trong khoảng thời gian không phải vào phó bản, Tô Thanh Ngư đặc biệt đi học bơi, võ thuật dành cho nữ và kỹ năng sinh tồn ngoài trời, ngay cả kỹ thuật lái xe cũng rèn luyện thêm.
Dạo này Trang Hiểu Điệp rất hay buồn ngủ.
Thẻ hội viên cao cấp của phố Trăng Đen có thể dẫn thêm người vào, sau khi Tô Thanh Ngư dò đường xong liền đưa Trang Hiểu Điệp đi một chuyến nữa, tìm đến một bệnh viện do con người mở để khám bệnh.
Kết quả là đủ loại máy móc đều kiểm tra qua, nhưng không phát hiện vấn đề lớn nào.
Chỉ có hai vấn đề nhỏ:
Một là nhịp tim chậm.
Hai là sâu răng.
Bác sĩ dặn Trang Hiểu Điệp sau khi ăn đồ ngọt nhất định phải nhớ đánh răng. Trang Hiểu Điệp nói rằng tuy rất thích ăn đồ ngọt nhưng mỗi tối trước khi đi ngủ đều đánh răng.
Còn về chứng buồn ngủ, bác sĩ kê cho cô ấy một số viên nang giúp tỉnh táo, bảo về nhà uống đúng liều lượng.
Nhà Tô Thanh Ngư có một ổ quỷ dị, nên cô thường xuyên sang nhà Trang Hiểu Điệp ăn ké.
Mẹ Trang không còn dùng quyển thực đơn kia nữa, tay nghề nấu ăn cũng khá, luôn làm cho họ những món ngon.
Còn bố Trang thì chưa bao giờ xuất hiện trước mặt cô.
Đúng lúc Tô Thanh Ngư nghĩ rằng mình có thể tiếp tục thảnh thơi, điện thoại của cô nhận được một tin nhắn.
Tin nhắn này không thể mở ra, cũng không thể tắt đi, cứ chiếm mãi màn hình.
Cảm thấy có gì đó đáng ngờ, Tô Thanh Ngư liền mang theo Ưu Ưu, tới phố Trăng Đen tìm cửa hàng sửa điện thoại để xem.
Vừa bước ra khỏi Thiên Phủ Linh Thành, nội dung tin nhắn đó liền hiện ra.

Bình Luận

31 Thảo luận