“Không cần.”
Nội tâm Tô Thanh Ngư đủ mạnh mẽ, không cần ai cung cấp giá trị tinh thần.
Cô không cần hoa, cũng chẳng cần an ủi.
Thứ cô cần là manh mối.
Đỗ Vũ nheo mắt, hạ thấp giọng, mang theo chút nguy hiểm và dụ dỗ: “Tôi cũng có thể nói cho cô cách giải quyết.”
Tô Thanh Ngư đáp với giọng lạnh nhạt: “Bạn cùng phòng của tôi có vẻ rất hứng thú với các bộ phận cơ thể tôi, đây chỉ là vấn đề nhỏ, tôi tự giải quyết được, anh đừng bận tâm.”
Đỗ Vũ giơ ngón trỏ: “Cô có thể xin đổi phòng, chọn một người bạn cùng phòng hiền lành hơn.”
Tô Thanh Ngư vuốt lọn tóc bên tai ra sau: “Ký túc xá nhân viên chứ không phải ký túc xá học sinh, không có quản lý, tôi xin đổi phòng ở đâu?”
Đỗ Vũ nhếch môi, giọng phấn khích: “Cô có thể xin lãnh đạo. Đừng sợ lãnh đạo, họ rất thân thiện.”
Tô Thanh Ngư im lặng. Đổi phòng là cách giải quyết khả thi, nhưng tuyệt đối không phải tìm lãnh đạo. Lãnh đạo và đồng nghiệp có lập trường khác cô, không đáng tin.
Sáng sớm, giờ làm việc.
Đỗ Vũ kiên quyết tặng hoa cho Tô Thanh Ngư, đúng lúc đồng nghiệp buộc tóc củ tỏi Ngô Tình Vũ khoác túi đến làm việc.
Tô Thanh Ngư lập tức nhét bó hoa vào lòng Ngô Tình Vũ: “Đây, hoa này anh chàng kia tặng cô.”
Ngô Tình Vũ ngẩng đầu nhìn Đỗ Vũ, hơi ghét bỏ nói: “So với ngoại hình của con trai, tôi quan tâm chiều cao hơn. Xin lỗi nhé, tôi không thích kiểu trai trẻ.”
Nói xong, Ngô Tình Vũ ngẩng cao đầu, ném bó hoa vào thùng rác.
Dường như Đỗ Vũ nổi giận: “Tô! Thanh! Ngư!”
Tô Thanh Ngư nhận ra, khi anh ta tức giận, hình xăm trên người như sống dậy, cánh hoa tường vy bắt đầu rung lên.
Quỷ dị không có cảm xúc.
Nhưng quỷ dị có trạng thái tâm lý, không giống cảm xúc phức tạp của con ngườibmà giống bản năng sinh vật hơn.
Như thú hoang gặp kẻ thù sẽ nhe răng, gặp thức ăn sẽ thèm muốn.
Khi tâm trạng bị kích động, trạng thái con người của quỷ dị sẽ không ổn định.
Tô Thanh Ngư cúi mắt, lấy từ túi ra một viên kẹo.
“Lỗi của tôi, mời anh ăn kẹo, anh đừng giận nữa.”
Đỗ Vũ chưa kịp thốt những lời giận dữ trong lòng ra thì đã bị hành động này của cô làm xẹp lép.
Anh ta miễn cưỡng nhận kẹo, sự hung dữ trong đôi mắt hồng phấn bị kìm xuống: “Hừ, tha thứ cho cô lần này.”
Tô Thanh Ngư chuyển bàn làm việc sang cạnh lãnh đạo.
Hôm nay Hà Bình Bình đến rất sớm, khi Tô Thanh Ngư dọn đồ, cô ta cứ đứng bên cạnh nhìn.
Lúc làm việc, Hà Bình Bình đứng sau Tô Thanh Ngư, nhìn chằm chằm cô khiến cô không thể lơ là.
“Cô phải làm việc chăm chỉ đấy. Đừng để tôi thất vọng. Tôi rất kỳ vọng vào cô.”
Tô Thanh Ngư cúi đầu nhìn giấy tờ, lòng bàn tay toát mồ hôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=194]
Hôm qua ghi con số hai mươi, hôm nay không thể vô tư lười biếng như hôm qua.
Cô cầm bút, liếc nhìn đồng hồ đeo tay.
Giọng Hà Bình Bình chậm rãi vang lên sau lưng Tô Thanh Ngư: “Làm việc chăm chỉ đi, tôi ở đây nhìn cô đấy.”
“Cảm ơn lãnh đạo quan tâm.”
Sự “chăm sóc” đặc biệt này khiến Tô Thanh Ngư hơi đau đầu.
Cô phải làm việc dưới mắt lãnh đạo, nắm bắt nhịp độ lười biếng sao cho hợp lý.
Mỗi khi hơi thở Hà Bình Bình nặng nề, thở hổn hển, dần dần lộ vẻ mất kiên nhẫn, Tô Thanh Ngư lại ghi thêm một con số xuống phía dưới, xoa dịu tâm trạng lãnh đạo.
Khoảng cách giữa mỗi con số khoảng mười phút.
Theo tốc độ này, cả buổi sáng cô đã ghi kín một tờ giấy.
Mãi đến giờ nghỉ trưa, Hà Bình Bình vẫn không rời đi.
Gần hết giờ làm sáng, Hà Bình Bình giật tờ giấy trong tay Tô Thanh Ngư.
“Tốt lắm, cô đã được thăng chức.”
Hà Bình Bình vỗ vai Tô Thanh Ngư, lấy ra một tờ đơn đã chuẩn bị sẵn, bảo cô ký tên vào mặt sau.
Đây là đơn xin thăng chức.
Yêu cầu là tự nguyện xin và tự nguyện ký.
Hà Bình Bình tháo thẻ chức vụ trên ngực, đặt trước mặt Tô Thanh Ngư, giọng nhẹ nhõm hơn: “Từ mai cô là quản lý bộ phận thống kê số một.”
Do hạn chế của quy tắc, trước khi Tô Thanh Ngư đồng ý thăng chức, Hà Bình Bình vẫn là lãnh đạo của cô.
Không thể đắc tội lãnh đạo, tránh để cô ta nổi điên tại chỗ.
Tô Thanh Ngư ký tên vào đơn.
Quản lý bộ phận thống kê số một vẫn thuộc bên hậu cần.
Thăng chức có thể mang đến rủi ro lớn hơn, cũng có thể giúp Tô Thanh Ngư nhanh chóng tiếp cận tầng quản lý cao hơn của nhà máy.
Càng lên cao, càng biết được nhiều thứ.
Tô Thanh Ngư quyết định nhận vị trí này.
Hà Bình Bình liếc cô một cái thật sâu, để lại một câu: “Chúc cô may mắn.”
Giờ nghỉ trưa, Tô Thanh Ngư nhấm nháp chút lương khô, lục lọi trong văn phòng lãnh đạo, sau đó tìm thấy một tờ giấy ghi quy tắc trong ngăn kéo.
Cô vẫn chưa kịp đọc lướt quy tắc, Đỗ Vũ đã xông thẳng vào.
Sao anh ta vào khu văn phòng được?
Tô Thanh Ngư nhanh chóng nhét tờ giấy quy tắc vào túi.
Đỗ Vũ ngồi ngay lên bàn làm việc, phàn nàn: “Tiểu Thanh Ngư, sao cô vẫn chưa ra? Tôi đợi cô ngoài cửa lâu lắm rồi.”
Trong văn phòng rộng rãi, da ghế sofa mềm mại, Tô Thanh Ngư cũng ngồi xuống, thong thả giải thích: “Hôm nay được thăng chức, vì phải dọn đồ nên chưa ra ngay. Anh không cần ngày nào cũng đợi tôi. Trưa nay tôi không đi căng tin, không có thời gian ăn cùng anh.”
Giọng điệu Đỗ Vũ lập tức trở nên nghiêm túc: “Không được, cô phải ăn uống đàng hoàng. Nếu cô đói gầy đi thì tôi mang tội lớn đấy.”
Điều Tô Thanh Ngư muốn làm nhất bây giờ là đọc tờ quy tắc trong túi.
Cô muốn đuổi Đỗ Vũ đi nhanh.
Thế là cô hỏi anh ta: “Chúng ta là bạn sao?”
Đỗ Vũ gật đầu ngay: “Dĩ nhiên.”
“Dù là bạn cũng cần không gian riêng.”
Tô Thanh Ngư chống cằm nhìn anh ta ngồi trên bàn: “Anh không có việc gì của riêng mình để làm à?”
Đỗ Vũ chớp mắt: “Không có.”
Tô Thanh Ngư: Phiền thật, muốn đánh người!
“Tôi tồn tại vì cô mà.”
Sự chân thành trong mắt Đỗ Vũ không giống giả.
Tô Thanh Ngư thấy dỗ dành anh ta vô ích, thẳng thắn nói: “Đỗ Vũ, đừng diễn nữa. Dù anh nói hoa mỹ thế nào, tôi cũng chỉ làm theo phán đoán của mình. Vì vậy anh đừng cố dụ dỗ tôi. Tôi sẽ không dấn thân vào nguy hiểm.”
Đỗ Vũ lập tức lộ vẻ tổn thương: “Đừng nghĩ tôi xấu thế. Tôi thật sự rất rất thích con người.”
Tô Thanh Ngư gật đầu qua loa: “Không phải anh nói anh là con người sao? Vậy cứ thích chính mình đi.”
Anh ta diễn vở kịch đa tình.
Cô không có tâm tư nhập cuộc.
Đỗ Vũ đứng dậy khỏi bàn, mọi biểu cảm trên mặt anh ta biến mất trong chớp mắt.
Vốn chỉ là lớp ngụy trang giả dối.
Bây giờ cởi bỏ thì giống con người thật của anh ta hơn.
Anh ta đưa một tay về phía Tô Thanh Ngư.
Gợi ý pass mới: quỷ dị đầu tiên Tô Thanh Ngư ký khế ức, không dấu, không cách, không viết hoa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
16 Thảo luận