Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 516: Núi Thần Khỉ (47)

Ngày cập nhật : 2025-09-28 22:39:11
Con khỉ lông đen trong gương lao thẳng ra ngoài.
Nó vươn móng vuốt sắc nhọn, Bạch Hỏa phản ứng nhanh, nhảy lùi lại rồi búng lá bùa, ném về phía con khỉ lông đen trước mặt.
Tô Thanh Ngư cũng hắt toàn bộ chai nước uống đỏ trong tay về phía con khỉ lông đen.
Hai người hợp sức.
Nhưng lá bùa và nước đỏ xuyên qua cơ thể con khỉ lông đen, rơi hết lên người Trí Hư Tản Nhân ở phía sau.
Trí Hư Tản Nhân phát ra một tiếng kêu thảm chói tai, rồi cả người bốc lên khói đen.
“Sư phụ!”
Bạch Hỏa muốn tiến đến xem xét.
Tô Thanh Ngư vội vàng ngăn lại.
“Đừng qua đó, thứ đó không còn là sư phụ anh nữa.”
Bạch Hỏa dừng bước.
“Đồ nhi… rời khỏi đây… khẹc khẹc khẹc… ở lại… ở lại mãi mãi…”
Lá bùa vàng và nước đỏ khiến lý trí của Trí Hư Tản Nhân tạm thời trở lại, lông đen trên người ông rụng xuống, rồi lại mọc lên.
Bạch Hỏa chỉ có thể trơ mắt nhìn Trí Hư Tản Nhân đau đớn giãy giụa trong bóng tối.
Anh dán lá bùa vàng lên chiếc gương vừa phóng ra con khỉ lông đen.
Trí Hư Tản Nhân dùng bàn tay đầy lông đen xé lá bùa ấy.
“Khẹc khẹc khẹc…”
“Ta sẽ giúp người.”
Bạch Hỏa thấy trên bàn có một cái bát sứ, đập vỡ bát xuống đất, rồi nhặt mảnh sứ vỡ: “Sư phụ, ta sẽ không để người biến thành thứ mà người không muốn trở thành nhất.”
Còn con khỉ lông đen bay ra từ gương, nó sắp lao về phía Tô Thanh Ngư.
Tô Thanh Ngư ra lệnh: “Vô Tâm, giúp tôi.”
Cô đã dùng hết chai nước đỏ trong tay, giờ chỉ có thể nắm chặt con dao găm xương trắng, chuẩn bị đối mặt với trận ác chiến này.
Vô Tâm dùng bàn tay xương trắng cầm thanh kiếm dài màu đen, chắn trước mặt Tô Thanh Ngư.
Ngay khoảnh khắc con khỉ lông đen lao tới, trên mặt nó bất ngờ lộ ra một nụ cười quỷ dị rồi đổi hướng, lao về phía Anh Lạc.
“Hử?”
Tô Thanh Ngư đã chuẩn bị tư thế phản công, nhưng cô không phải mục tiêu bị tấn công.
Anh Lạc là quỷ dị.
Thứ chết tiệt này không tấn công con người, lại chuyển sang tấn công quỷ dị.
Anh Lạc cũng không phải dạng vừa.
Nàng vung lên những dây gai có gai nhọn, những dây gai này có thể chạm vào con khỉ lông đen.
Nhưng dường như con khỉ lông đen không cảm thấy đau đớn.
Nó để mặc dây gai xuyên qua cơ thể, rồi vươn móng vuốt sắc nhọn, moi thi thể Thần Khỉ cũ ra từ bụng Anh Lạc.
“Thi thể Thần Khỉ cũ không được phép có bất kỳ sơ suất nào!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=516]

Vô Tâm, đi giúp Anh Lạc.”
Tô Thanh Ngư dùng giọng điệu ra lệnh, nhưng Vô Tâm có một thoáng do dự.
“Tôi rời đi, chủ nhân sẽ không còn phòng bị.”
“Đây là mệnh lệnh, đi mau! Phải bảo vệ thi thể Thần Khỉ cũ bằng mọi giá.”
Dù Trí Hư Tản Nhân chỉ nói với Bạch Hỏa rằng quy tắc thông quan liên quan đến thi thể Thần Khỉ cũ, Tô Thanh Ngư dựa vào trực giác của mình cũng có thể phán đoán rằng thi thể này cực kỳ quan trọng, không thể để bị phá hủy.
Thế là, Vô Tâm chém về phía con khỉ lông đen từ phía sau.
Con khỉ lông đen giật xuống bông hoa trắng trên thi thể Thần Khỉ cũ.
Rồi thanh kiếm dài chém đứt đầu nó.
Cái đầu lăn trên mặt đất, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào bông hoa rơi dưới đất, dường như phần cơ thể ngã xuống vẫn muốn phá hủy bông hoa.
Anh Lạc vung dây leo quất vào cái đầu trên mặt đất rồi cái đầu hóa thành một đám tro đen.
Bạch Hỏa nhìn về phía này, ánh mắt dừng lại trên bông hoa trắng chưa nở trên mặt đất.
“Không hay rồi, quy tắc thông quan nằm trong bông hoa.”
“Cái gì?”
Tô Thanh Ngư hơi đau đầu.
Bạch Hỏa nói ngắn gọn: “Sư phụ vừa nói với ta.”
“Đệch!”
Tô Thanh Ngư vội vàng nhặt bông hoa trắng trên mặt đất lên, theo ước tính trước đó của Anh Lạc, bông hoa này cần ba ngày để nở, giờ cả nụ hoa bị giật xuống, họ không thể lấy được quy tắc thông quan nữa.
“Anh tự xử lý Trí Hư Tản Nhân bên này được chứ?”
Một tay Tô Thanh Ngư ôm nụ hoa trắng, nhìn Bạch Hỏa, tay kia xoay con dao găm xương trắng: “Nếu không xuống tay được, tôi có thể giúp anh.”
“Ta tự mình ra tay.”
“Tôi tưởng anh không giết người.”
“Thứ ta đối mặt, đã không còn là con người.”
Bạch Hỏa quá tỉnh táo và lý trí, cũng quá tàn nhẫn đối với chính mình.
Anh vốn có thể yêu cầu giúp đỡ, nhưng nhất định phải tự mình đối diện.
“Vậy anh nhanh lên.”
Tô Thanh Ngư liếc nhìn nụ hoa trong tay, giọng điệu có phần bất lực: “Nếu không tìm được cách cứu vãn quy tắc thông quan, có lẽ cả hai chúng ta sẽ phải bỏ mạng ở đây. Thật tuyệt, biết đâu nửa đời sau chúng ta phải ở lại ngọn núi này, nhảy điệu chachacha với lũ khỉ.”
Tô Thanh Ngư bước ra khỏi phòng.
Bạch Hỏa cầm mảnh sứ vỡ, góc cạnh sắc nhọn của nó cũng cắt rách da lòng bàn tay anh.
Máu tươi trào ra.
Trí Hư Tản Nhân đang hoàn thành lần biến đổi cuối cùng.
“Đồ nhi, đồ nhi của ta, chúng ta đã có hơn mười năm bên nhau, chúng ta là thầy trò, cũng là cha con, vi sư hy vọng con ở lại… khẹc khẹc khẹc… mãi mãi ở lại bên vi sư, để chúng ta trở về những ngày tháng xưa cũ, không tốt sao? Đừng bận tâm đến thế giới bên ngoài, đừng quan tâm đến cái Tập đoàn Sao Mai gì đó… khẹc khẹc khẹc… ở lại với vi sư, hòa mình vào núi rừng này, hợp nhất với ngọn núi… khẹc khẹc khẹc… hoàn thành sự biến đổi, hoàn thành sự tiến hóa, từ nay về sau, không còn do dự, không còn đau đớn, không còn áy náy… Mau tháo phong ấn trên gương, thả ta ra… khẹc khẹc khẹc…”
“Sư phụ, vĩnh biệt.”
Anh không nói lời thừa thãi.
Ngay cả lời từ biệt cũng đơn giản và thuần khiết như vậy.
Bạch Hỏa dùng mảnh sứ vỡ, cắt đứt cổ họng Trí Hư Tản Nhân.
Động tác nhanh gọn, không hè do dự.
Khi nắm mảnh sứ ấy trong tay thì quá sắc bén.
Nhưng khi dùng để giết người, góc cạnh lại quá cùn.
Mảnh sứ kéo rách da thịt một cách sống sượng.
Mỗi tấc kháng cự đều thử thách ý chí của Bạch Hỏa.
Trí Hư Tản Nhân bắt đầu đau đớn buộc tội Bạch Hỏa, khí quản ông gần như bị xé toạc, nhưng vẫn có thể phát ra âm thanh.
“Đồ nghịch tử! Con thật sự dám giết ta! Đại nghịch bất đạo, đúng là đại nghịch bất đạo! Ta nuôi dưỡng con trưởng thành, vậy mà con xé rách cổ họng ta… Con khác gì loài thú hoang? Khẹc khẹc khẹc… Con giết ta, nghiệp sát này sẽ mãi mãi theo con đời đời kiếp kiếp… Khẹc khẹc khẹc… Cảnh này sẽ mãi khắc sâu trong tâm trí con, cùng với lời nguyền rủa của ta, khiến con không bao giờ được yên!”
Bạch Hỏa khẽ nói: “Sư phụ của ta sẽ không bao giờ nói những lời như thế với ta.”
Nói xong, anh ném chiếc gương dán bùa vàng xuống đất, rồi giẫm mạnh một phát, gương vỡ tan tành.
Cơ thể Trí Hư Tản Nhân vốn còn đang chống đỡ như bị rút cạn sức lực.
Khí đen bên trong tuôn lên trần nhà, rồi lao ra tứ phía.
Trong phòng không còn một chiếc gương nguyên vẹn nào.
Khí đen không có chỗ bám víu.
Giãy giụa một lúc rồi không cam tâm mà tan biến.
Còn Trí Hư Tản Nhân đã tắt thở, ông như một cái cây khô héo, héo úa ngã xuống đất.
Bạch Hỏa thu dọn thi thể vỡ nát của Trí Hư Tản Nhân, bế ông ra khỏi căn phòng tối tăm.
Anh cúi đầu, tóc trắng trước trán che khuất đôi mắt.
Rõ ràng không có bất kỳ biểu cảm nào.
Nhưng lại cô độc hơn bao giờ hết.

Bình Luận

31 Thảo luận