Tô Thanh Ngư cùng rời khỏi phó bản theo Adam và Eve qua đường hầm.
Họ nhớ ra tên thật của mình.
Eve có tên thật là Trương Nam Kiều, từng là nhà nghiên cứu của Tập đoàn Sao Mai, chuyên về trồng trọt nông nghiệp trên đất ô nhiễm.
Adam có tên thật là Lý Đại Nhất, từng là trợ lý nghiên cứu của Tập đoàn Sao Mai, phụ tá cho Trương Nam Kiều.
Ừm… sao anh ta không tên là Đại Nhị nhỉ?
Nghe cái tên Trương Nam Kiều, Tô Thanh Ngư nhạy bén hỏi: “Chị cũng họ Trương?”
Họ Trương là một dòng họ lớn, cô nhớ rằng người đại diện pháp lý của Tập đoàn Sao Mai, ông chú lôi thôi gặp ở Ngân hàng Thiên Địa tên là Trương Tử Khôn.
Chỉ là tiện miệng hỏi.
Nhưng bất ngờ thay, cũng là trùng hợp.
Trương Nam Kiều cười tiếp lời, màu vàng trên tóc cô ấy đã hoàn toàn phai, giờ tóc chưa được chăm sóc, ngả nâu, xõa trên vai. Cô ấy nói: “Cậu út của tôi thành công hơn tôi trong công ty, chính là Trương Tử Khôn, người đại diện pháp lý của Tập đoàn Sao Mai. Trước khi làm pháp nhân, ông ấy ở công ty khá lâu, nhưng sau khi làm pháp nhân, trở nên lười nhác, ít đến công ty hơn. Đúng là tôi đã mượn danh ông ấy, đi cửa sau một chút khi tìm việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=533]
Nhưng tất cả nghiên cứu của tôi đều dựa vào nỗ lực của chính mình.”
“Tôi và Nam Kiều cùng một tổ, điểm này tôi xác nhận, Nam Kiều làm việc thực sự rất nỗ lực.”
Lý Đại Nhất chen vào: “Nhân tiện, tên của tôi thuần túy là vì tên cha tôi lúc đó rất phức tạp, mỗi lần thi viết tên mất nhiều nét chữ, rất phiền, nên để tôi không phải phiền não, ông ấy đặt cho tôi cái tên đơn giản thế này.”
“Ồ.”
Tô Thanh Ngư không hứng thú với nguồn gốc tên của Lý Đại Nhất.
Cô không hỏi, vậy mà anh ta lại nói nhiều.
Tô Thanh Ngư quan tâm đến Trương Nam Kiều hơn.
Càng rời xa phó bản 【Vườn Địa Đàng Đen】, Trương Nam Kiều và Lý Đại Nhất càng thay đổi nhiều.
Tô Thanh Ngư thấy họ già đi với tốc độ nhìn thấy bằng mắt thường.
Khi còn là Adam và Eve, dù là vóc dáng hay dung mạo, họ đều hoàn hảo không tì vết, nhưng khi ô nhiễm rời khỏi cơ thể, họ thoát khỏi ảnh hưởng của phó bản, những khuyết điểm của con người lại trở về bên họ.
Tóc trở nên khô xơ, chiều cao không còn nổi bật, đường nét cơ bắp biến mất, trên da xuất hiện lỗ chân lông rõ ràng.
“Theo tình trạng của hai người, ô nhiễm đã rất nghiêm trọng, làm sao các người khôi phục được như ban đầu?”
Lý Đại Nhất liếc nhìn Trương Nam Kiều, không trả lời câu hỏi này.
Trương Nam Kiều chỉ nói một cách mơ hồ: “Tập đoàn cũng không phải hoàn toàn không có cách đối phó với ô nhiễm.”
Lý Đại Nhất bổ sung: “Chỉ là chưa tìm được cách nào không phụ thuộc vào quỷ dị, chi phí thấp, có thể loại bỏ hoàn toàn ô nhiễm và áp dụng cho đa số người.”
Chủ đề này có phần nặng nề.
Trương Nam Kiều gãi mái tóc hơi rối, hít sâu một hơi nói: “Thôi đừng nói mấy chuyện này nữa, em đến từ thế giới bên ngoài, kể cho chúng tôi nghe về thế giới bên ngoài đi.”
“Quỷ dị đã bùng nổ toàn diện rồi.”
Lý Đại Nhất nhíu mày: “Rồi sao nữa? Nơi trú ẩn có được khởi động không?”
Tô Thanh Ngư nhún vai: “Tôi chưa nghe nói về nơi trú ẩn.”
“Là những nơi phó bản không giáng xuống. Tôi nhớ Tập đoàn đã nghiên cứu từ quỷ dị một phương pháp khiến phó bản không xuất hiện trong một phạm vi nhất định.”
Giọng Lý Đại Nhất có chút gấp gáp: “Lúc đó Tập đoàn hứa sẽ chăm sóc tốt cho gia đình chúng tôi.”
“Cũng có những nơi như vậy, như phố Trăng Đen hay Thiên Phủ Linh Thành, nhưng không phải ai cũng vào được để trú ẩn, vào đó cần có điều kiện.”
Muốn sống ở Thiên Phủ Linh Thành, cần phải mua bất động sản.
Muốn vào phố Trăng Đen cần có thư mời và thẻ thành viên.
Trương Nam Kiều vỗ vai Lý Đại Nhất: “Chúng ta đã rời xa thế giới đó quá lâu, một giấc mơ suýt nữa không tỉnh lại nổi. Nếu không để lại đường lui, có lẽ chúng ta đã hòa làm một với phó bản rồi.”
Tô Thanh Ngư rất tò mò về “đường lui” này, nhưng Trương Nam Kiều không hề hé lộ.
Cô ấy chỉ nói, đó là thứ phải trả giá.
Khi chia tay, Lý Đại Nhất muốn đến nơi mình từng sống, tìm gia đình. Tô Thanh Ngư nhắc anh ta, giờ nhiều căn hộ đã biến thành phó bản, quay lại tìm chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Nhưng Lý Đại Nhất vẫn kiên quyết trở về.
Dù chỉ có chút hy vọng, anh ta cũng không muốn từ bỏ.
Trương Nam Kiều nhìn bóng lưng Lý Đại Nhất rời đi, bất lực lắc đầu: “Con người là thế, khuyên người khác thì nói được, đến khi chuyện rơi vào mình, lại chẳng thể buông bỏ.”
“Hy vọng là động lực để sống sót.”
Tô Thanh Ngư nhìn Trương Nam Kiều: “Còn chị thì sao? Bước tiếp theo định làm gì?”
“Tôi định quay về Tập đoàn.”
Tô Thanh Ngư khẽ nhíu mày: “Giờ Tập đoàn Sao Mai đã thành phó bản, chị quay về, lành ít dữ nhiều.”
Trương Nam Kiều kéo áo lên, trên bụng cô ấy có dấu hiệu hoá sáp nghiêm trọng.
Ánh mắt Tô Thanh Ngư trầm xuống: “Chuyện gì thế này?”
Trương Nam Kiều đặt ngón trỏ lên môi đỏ, nháy mắt với Tô Thanh Ngư, có phần tinh nghịch nói: “Giữ bí mật cho tôi nhé.”
“Lý Đại Nhất cũng có vấn đề này sao?”
“Anh ta không nghiêm trọng bằng tôi.” Trương Nam Kiều huých khuỷu tay vào Tô Thanh Ngư: “Chuyện này em giữ bí mật cho tôi, đừng nói với anh ta. Tôi về Tập đoàn xem có cách giải quyết không, nếu không, tôi đành chấp nhận số phận. Khả năng sống sót của tôi không lớn, nhưng giống như anh ta, chỉ cần có chút hy vọng, tôi không muốn từ bỏ. Tái hợp đã là chuyện xa vời, không cần để anh ta thêm phiền muộn vì chuyện của tôi.”
Trương Nam Kiều và Lý Đại Nhất là đồng nghiệp.
Lý Đại Nhất là hậu bối của cô ấy, năm đó nhờ cô ấy tiến cử mới vào Tập đoàn Sao Mai.
Hai người phối hợp làm việc, quan hệ luôn tốt đẹp.
Giờ đây, tỉnh mộng sau một giấc mơ dài, mỗi người một ngả.
Mỗi người đều mang gánh nặng trên vai, không muốn đem áp lực của mình đặt lên người kia.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận