Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 316: Tổ chức Áo Xanh (3)

Ngày cập nhật : 2025-09-04 19:43:05
Viên đá quý đỏ này trông quen quen, rất giống con mắt rơi ra từ tượng thần trong phó bản 【Thị Trấn Tượng Sáp】 sau khi tan chảy.  
"Cô ơi, chiếc nhẫn của cô đẹp quá."  
"Bạc nguyên chất, kiểu dáng bình thường thôi."
Mẹ Trang múc một thìa canh định nếm thử, Trang Hiểu Điệp nhanh tay ngăn lại, cứu bà ấy khỏi ngộ độc ẩm thực đen.  
Tô Thanh Ngư chống cằm, nhìn chằm chằm viên đá: "Viên đá trên đó cũng rất độc đáo."  
"Đây là món quà nhỏ mẹ cháu mang về từ công ty lần đầu đi làm, trước khi sinh cháu."
Mẹ Trang giơ tay lên, soi chiếc nhẫn dưới ánh đèn: "Cô đeo nhiều năm rồi, vẫn rất thích. Tiếc là sau khi mẹ cháu nghỉ việc không lâu thì gặp tai nạn.  
Cháu cũng là đứa trẻ thiệt thòi, bao năm nay một mình chắc vất vả lắm, sau này rảnh thì đến nhà cô ăn cơm, cô nấu cho cháu."  
Mẹ Trang thở dài một hơi.
Tô Thanh Ngư giật mình, hóa ra đây là món quà ngày xưa mẹ cô tặng mẹ Trang Hiểu Điệp. 
"Mẹ ơi, bánh quy trong lò nướng sắp cháy rồi, sách dạy nấu ăn mua ở sạp tổ chức Áo Xanh không đáng tin đâu, làm gì có bánh quy nào phải nướng 6 tiếng?"
Trang Hiểu Điệp lấy bánh quy tự nướng từ tủ lạnh ra: "Ăn bánh con nướng đãi Ngư Ngư trước đi, mẹ có thể nghiên cứu công thức mới sau."  
"Ôi trời!"
Mẹ Trang lập tức thoát khỏi tâm trạng u sầu, chạy vội vào bếp: "Bánh quy của mẹ! Rõ ràng chưa đến giờ trong sách mà!"  
Tô Thanh Ngư lập tức đứng dậy, cô chạm nhẹ vào cánh tay mẹ Trang, rất ấm, là cảm giác của con người.  
"Cô để cháu lấy giúp."
Tô Thanh Ngư vào bếp trước một bước, giúp đỡ dọn dẹp.  
Mùi khét bốc lên từ lò nướng.  
Tô Thanh Ngư lập tức tắt lò, mở cửa sổ và cửa lò cùng lúc.  
Dường như cô tùy tiện hỏi: "Chú đâu ạ? Sao hôm nay không ở nhà?"
Mẹ Trang chỉ nhẹ nhàng nói qua: "Ông ấy à, đang bận."  
Bận ở đâu? Sao không xuất hiện? Tại sao trong ký ức Tô Thanh Ngư không có hình ảnh chú Trang?  
Cô đã nhận ra sự kỳ lạ ở bố mẹ Trang Hiểu Điệp, dù trông hạnh phúc hòa thuận nhưng sự tỉnh lại của mẹ Trang và thân phận bố Trang đều mờ ảo.  
Nhất là viên đá đỏ càng củng cố suy nghĩ của Tô Thanh Ngư.  
Cô cho rằng ít nhất một người trong bố mẹ mình hoặc bố mẹ Trang Hiểu Điệp có liên hệ với Tập đoàn Sao Mai.  
Tô Thanh Ngư không hỏi thêm, cô là khách, hỏi nhiều quá rất bất lịch sự.  
Ánh đèn trong phòng sáng rực, Tô Thanh Ngư nhìn Trang Hiểu Điệp dùng đũa xếp bánh quy tự nướng, nụ cười nhẹ trên môi, thấy cô nhìn liền vẫy tay chào.  
Mẹ Trang với tay lấy khay nướng, bị bỏng đầu ngón tay, vội kéo tai giảm đau, xối nước lạnh.  
Khung cảnh này không khác gì một gia đình bình thường trước khi quỷ dị giáng xuống.  
Tô Thanh Ngư xông pha phó bản, như con thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển cả cuồng phong, mây đen như quái vật xé toạc bầu trời, che lấp tinh tú trong bóng tối vô tận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=316]

Sao Mai ở trên cao, ánh sáng đã yếu ớt như ngọn nến, sóng lớn dựng lên như núi non, bọt nước bắn tung như lưỡi kiếm băng giá.
Cô giương buồm lên, chiến đấu với sóng lớn ngất trời.  
Khi chiến đấu, bản tâm con người chính là ngọn hải đăng của cô, hải đăng không tắt, cô không bao giờ mất phương hướng.  
Tô Thanh Ngư tận hưởng quá trình đấu tranh với phó bản, cũng tận hưởng hạnh phúc bình dị.  
Cô và Trang Hiểu Điệp cùng ăn bánh quy.  
Mấy ngày trước chạy phó bản mệt mỏi, ăn uống thất thường, ăn bao nhiêu cũng tiêu hao hết nên cô không kiêng đồ ngọt nữa.  
Bồi bổ chút.  
Ăn xong, Trang Hiểu Điệp kéo Tô Thanh Ngư vào phòng, lấy áo choàng hồng từ hộp quà ra, đưa lên người cô ướm thử: "Size vừa vặn, nhưng màu này thật sự kinh khủng, hồng thì đẹp nhưng cái này hồng quá, dưới ánh đèn chói cả mắt."  
Tô Thanh Ngư lấy chiếc lông vũ Đỗ Vũ tặng ra so sánh.  
Lông vũ của Đỗ Vũ và lông trên áo choàng gần như giống hệt.  
Trang Hiểu Điệp thấy chiếc lông, ngây người: "Cậu lấy lông ở đâu ra? Áo choàng rụng lông nhanh thế? Chất lượng không ổn rồi, đồ bố tớ mua quả nhiên không đáng tin. Chắc bị lừa khi đi du lịch."  
"Du lịch? Chú biến mất một năm là đi du lịch?"
Cái cớ này đem ra lừa trẻ con cũng không tin.  
"Bố tớ nói với tớ như vậy."
Trang Hiểu Điệp đặt áo choàng xuống: "Cụ thể thế nào tớ cũng không hỏi, chỉ cần bố mẹ trở về là được."  
Trang Hiểu Điệp cũng biết chuyện này quá khác thường, nhưng cô ấy không muốn hỏi, cũng không dám mở miệng.  
Dạo này, cơ thể cô ấy xuất hiện vài thay đổi kỳ lạ, trong đó rõ nhất là vân tay trên tay đang dần mờ đi.  
Sau ba ngày kể từ lần đầu tiên xem bói, Bạch Hỏa đã liên lạc, đề nghị đưa cô ấy lên núi tìm sư phụ, xem lại một quẻ, nhưng Trang Hiểu Điệp từ chối.  
Giờ cô sống trong căn nhà Thiên Phủ Linh Thành, bố mẹ đều ở nhà, bạn thân ngay bên cạnh, cuộc sống như vậy đã rất hạnh phúc với cô ấy.  
Năm đó, sau lần xem bói đầu tiên, Bạch Hỏa nói cô ấy không còn sống được bao lâu, cô ấy thực sự rất buồn.  
Bố mẹ Trang Hiểu Điệp đều từng nói với cô ất, đừng tin vào sự sắp đặt của số phận, đó chỉ là lời nói dối để điều khiển hành động con người.  
Mỗi con đường trong cuộc đời đều là một ngã rẽ, mỗi quyết định đại diện cho vô số khả năng tương lai.  
Đứng ở ngã rẽ là con người, quyết định đi con đường nào cũng là con người, không phải số phận mơ hồ kia.  
Vì vậy, ban đầu Trang Hiểu Điệp không tin.  
Sau đó, Bạch Hỏa cho cô ấy xem quá trình bói toán riêng, kết hợp nguyên lý mệnh lý học giải thích chi tiết.  
Không chỉ vậy, còn biểu diễn độ chính xác cho cô ấy xem.  
Điều này khiến Trang Hiểu Điệp hoang mang.  
Cô ấy chủ động nhắn cho Bạch Hỏa, xem có cách giải quyết không.  
Bạch Hỏa kiên nhẫn an ủi, nói tuy không thể thay đổi số mệnh, nhưng sẽ giúp cô ấy tìm cách hóa giải.  
Giữa lúc đó bố mẹ biến mất.  
Cô ấy vất vả tìm lại mẹ, mẹ luôn trong trạng thái hôn mê, một mình cô ấy chăm sóc.  
May mắn Tô Thanh Ngư cho cô ấy chỗ ở, tránh nguy hiểm vào phó bản.  
Trong thời gian đó, Bạch Hỏa nhờ người tổ chức Áo Đỏ mang glucose cho cô ấy mấy lần, cô ấy tiêm cho mẹ, tránh mẹ chết đói khi hôn mê.  
Rồi một năm trôi qua, bố trở về.  
Bạch Hỏa nói đưa cô ấy tìm sư phụ, sư phụ anh ở 【Núi Thần Khỉ】, đó là một phó bản, mức độ nguy hiểm không thấp.  
Cô ấy sợ, sợ bản thân đã bị ô nhiễm mà không biết, sợ khi mộng du mình là một con người khác.  
Cũng sợ sự tỉnh lại của mẹ là giả, bố trở về không phải bố thật.  
Như bức tranh cát đẹp đẽ, sợ gió thổi bay mất.  
Trang Hiểu Điệp không nói những chuyện tiêu cực này với Tô Thanh Ngư, cô ấy thấy bạn thân thường xuyên lao vào phó bản, lần nào trở về cũng rất mệt mỏi, không muốn làm cô phiền lòng thêm.  
Cô ấy nghĩ, nếu duy trì hiện trạng thế này cũng khá tốt.  
Là Trang Chu mộng điệp? Hay điệp mộng Trang Chu?  
Trang Hiểu Điệp không biết.  
Cô ấy khoác tay Tô Thanh Ngư, quyết định trân trọng hạnh phúc trước mắt.

Bình Luận

31 Thảo luận