Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 135: Thị trấn Tượng Sáp (9)

Ngày cập nhật : 2025-06-20 22:14:05
Trước đây ở nhà trọ không xảy ra tình trạng này.
Vấn đề nằm ở nhà thờ.
Những nữ tu trong nhà thờ mang tính tấn công.
Nhưng Tô Thanh Ngư phán đoán sơ bộ, nữ tu là con người.
Vì quỷ dị bị giới hạn bởi phó bản, không thể trực tiếp tấn công người thử thách.
Chúng chỉ có thể dụ dỗ người thử thách vi phạm quy tắc để giết chết họ.
Nữ tu tiến về phía Tô Thanh Ngư.
Đầu óc cô xoay chuyển nhanh chóng, quan sát các lối thoát xung quanh.
Chỉ cần mở miệng thì lời nói có thể bị ô nhiễm, biến thành ý khác.
Vì thế Tô Thanh Ngư không nói nữa.
Cô đặt tay Trang Hiểu Điệp và Bạch Hỏa vào nhau, ra hiệu họ chăm sóc lẫn nhau.
Còn bản thân thì ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Trang Hiểu Điệp lén nhìn Bạch Hỏa, nhớ lại lần gặp mặt ở tổ chức Áo Đỏ, bản thân tỏ tình nhưng bị từ chối, lòng thoáng tiếc nuối.
Tô Thanh Ngư từng nói với cô ấy rằng Bạch Hỏa là người tu đạo, không thể cưới hỏi.
Còn Bạch Hỏa cũng trả lời tương tự.
Bạch Hỏa lập tức buông tay, giữ vẻ lạnh lùng, xa cách.
Tô Thanh Ngư cảm nhận được không khí ngượng ngùng giữa hai người.
Ý cô là bảo họ không tách rời hành động chứ không phải ghép đôi.
Giờ không còn thời gian giải thích nhiều.
Đám nữ tu như bản sao, áo quần giống hệt, bước chân đồng đều, ngay cả biểu cảm cứng nhắc trên mặt cũng không khác nhau.
Tô Thanh Ngư giơ tay, điềm tĩnh: “Đợi đã, tôi sẽ đi gặp Thánh Nữ và Thánh Tử với các người.”
Đám nữ tu dừng bước.
Nhân lúc nữ tu không để ý, Tô Thanh Ngư quay đầu, bắt đầu sải bước về phía trước.
Từ đầu đến cuối, thái độ của đám nữ tu này rất tệ với cô.
Giờ còn gán cho cô danh hiệu “kẻ không sạch sẽ”.
Rõ ràng chúng đối lập với Tô Thanh Ngư.
Cô không thể ở lại nhà thờ.
Điều thứ hai quy tắc【Thị trấn Tượng Sáp】.
【Phụ nữ không được chạy, như vậy rất dễ bị thương.】
Không được chạy, vậy thì đi bộ nhanh và nhảy bước lớn.
Đám nữ tu sững sờ, rõ ràng không ngờ Tô Thanh Ngư dám lừa chúng, chọn cách chạy trốn.
Nữ tu mặc áo dài, áo trói buộc hành động khiến chúng không thể chạy nhanh.
Tô Thanh Ngư bước không lớn nhưng tốc độ cực nhanh.
Cô nhớ rõ đường đến, mục tiêu rõ ràng, tiến thẳng ra cửa chính nhà thờ.
Nhưng mỗi khi đến một chỗ, cánh cửa phía trước lại bị nữ tu áo đen đóng lại khiến cô phải liên tục đổi hướng.
Các cửa bên hành lang đều đã cắm chìa khóa.
Nhưng Tô Thanh Ngư không thử mở cửa bằng chìa.
Cô dựa vào âm nhạc nghe được trong tai để phân biệt mức độ nguy hiểm của từng con đường.
Cho đến khi âm nhạc ngừng lại.
Quanh co bảy tám lần, nữ tu không đuổi kịp nhưng Tô Thanh Ngư lạc đường.
Nửa sau điều thứ năm quy tắc【Thị trấn Tượng Sáp】.
【Đừng lo kẻ ngốc lạc đường vì kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.】
Vậy phúc ở đâu?
Trước mặt là một cánh cửa khép hờ.
Tô Thanh Ngư lấy chiếc đèn pin quỷ dị nhận được trong 【Hành Lang Vô Tận】.
Cô bật đèn, ánh sáng chớp vài lần.
Tô Thanh Ngư vỗ vào chỗ pin, ánh sáng mới ổn định.
Chiếc đèn pin này sắp hết pin.
Đẩy cửa ra, đây là một căn phòng không có cửa sổ.
Khi ánh đèn pin quét qua, Tô Thanh Ngư thấy trên bức tường tối đen treo một cây thánh giá ngược.
Trước bàn thờ là một chiếc bàn gỗ cổ, trên bàn là hàng nến, ngọn lửa mỏng manh rung rinh vì gió từ cửa tràn vào.
Mặt Thánh Tử phủ đầy băng gạc, gã cầm một giá nến đặt lên bàn rồi khom người dùng bật lửa đốt nến.
Ngọn lửa nhảy nhót.
Thánh Tử đưa tay lơ lửng trên ngọn lửa.
Lúc này, âm nhạc Tô Thanh Ngư nghe được trở nên trang nghiêm thần thánh, cô định rời đi thì bên ngoài vang lên nhiều tiếng bước chân, có lẽ đám nữ tu đã đuổi tới.
Trước có sói, sau có hổ.
Tô Thanh Ngư tiến thoái lưỡng nan.
Thánh Tử đứng thẳng, đôi mắt dưới lớp băng gạc đen kịt sâu thẳm như giếng cổ tĩnh lặng.
Gã nghiêng đầu nhìn Tô Thanh Ngư rồi đẩy nắp quan tài đá ra.
“Kẻ không sạch sẽ, cô muốn trốn đi đâu?”
Giọng Thánh Tử lạnh lùng.
Quá bình thường.
Đó là giọng nói của người thường.
“Nằm vào đây, ta có thể tha thứ tội lỗi của cô.”
Thánh Tử ra hiệu cho cô vào quan tài đá.
Tô Thanh Ngư quan sát Thánh Tử, bình tĩnh đối thoại: “Tôi có tội gì?”
Thánh Tử giơ tay, ngón trỏ vẽ trong không khí.
“Trên người cô kéo ra vô số sợi dây liên kết với quỷ dị.”
Gã có thể thấy Tô Thanh Ngư đã ký khế ước với quỷ dị.
“Người ngoại tỉnh, trong mắt cô đầy nghi hoặc.”
Thánh Tử tao nhã ngồi trên ghế đá bazan đen, vẫy tay nhẹ nhàng: “Lại đây, ngồi chỗ này, đừng sợ, ta không làm hại cô. Cô vẫn còn cứu được, có thể chọn nhận lễ rửa tội của thần hay không.”
Tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng gần.
Tô Thanh Ngư chọn ngồi đối diện Thánh Tử.
Nữ tu ngoài cửa chỉ gõ cửa, không dám vào.
Thánh Tử nói hai câu đuổi họ đi.
Trên bàn đặt hai ly chân cao, trong ly chứa nửa ly chất lỏng đỏ. Gã dùng tay kéo một khe hở trên lớp băng gạc che mặt, nhấp một ngụm.
“Cứ cách một thời gian lại có những người ngoại tỉnh như các cô đến thị trấn. Các cô luôn hoang mang, mang theo ô nhiễm đến nhà thờ, nhưng trong lòng không có niềm tin. Và cuối cùng các cô sẽ hiểu, đây mới là điểm đến cuối cùng dẫn các cô đến bến bờ hạnh phúc và yên bình.”
Tô Thanh Ngư ngửi thấy mùi sáp trong phòng, cô nhìn chất lỏng đỏ trong ly chân cao, chống cằm hỏi: “Trước đây có người ngoại tỉnh nào rời khỏi thị trấn không?”
Người ngoại tỉnh tức là những người thử thách từng vào phó bản.
Mắt Thánh Tử lóe lên ánh lạnh, Tô Thanh Ngư nghe thấy nhạc nền nguy hiểm vang lên.
Cô lập tức đổi câu hỏi: “Thôi, tôi hỏi câu khác, những người ngoại tỉnh trước đây ở lại thị trấn làm gì?”
Nhạc nền dịu đi.
“Nữ tu trong nhà thờ, nhân viên cảnh sát ở đồn, hướng dẫn viên ở phòng triển lãm tượng sáp và nhân viên chăm sóc ở viện phúc lợi. Các cô rất hợp với thị trấn này đúng không?”
Thánh Tử nhắc đến bốn địa điểm, tương ứng bốn nghề nghiệp.
Tô Thanh Ngư cười hỏi: “Vậy anh thấy tôi hợp làm gì?”
Thánh Tử ôn hòa nói: “Công việc ở viện phúc lợi rất hợp với cô, ở đó có người già và trẻ em, cô có thể làm họ vui.”
Nhân viên chăm sóc ở viện phúc lợi tương ứng với kẻ ngốc.
“Còn hai người bạn đi cùng tôi thì sao?”
“Người phụ nữ đi cùng cô rất thuần khiết, là lựa chọn tốt nhất để phụng sự thần linh, nếu cô ấy muốn thì có thể làm nữ tu. Còn người đàn ông uyên bác tài năng, phòng triển lãm tượng sáp sẽ chào đón anh ta.”
Nữ tu nhà thờ tương ứng với trinh nữ.
Hướng dẫn viên phòng triển lãm tượng sáp tương ứng với học giả.
Kẻ ngốc tương ứng với nhân viên chăm sóc ở viện phúc lợi.
Nếu đoán không sai, nhân viên cảnh sát ở đồn tương ứng với vận động viên.
Không có nghề nghiệp cho dâm nữ.
Danh phận dâm nữ không được chào đón ở thị trấn này.
Nếu phân tích quy tắc có thể thấy:
Trinh nữ dễ bị nhập hồn.
Lời nói của kẻ ngốc sẽ bị ô nhiễm.
Vận động viên không được tự đi bật đèn, nếu không có thể gặp nạn.
Học giả liên quan đến tượng sáp, tượng sáp có thể chớp mắt, có thể nói chuyện.
Còn dâm nữ chỉ bị cấm vào nhà thờ.
Như vậy, dâm nữ đối mặt với ít nguy hiểm nhất.
Ở lại thị trấn không phải điều vinh dự.
Mục tiêu của họ là vượt qua phó bản, không phải ở lại làm công nhân.

Bình Luận

3 Thảo luận