Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 694: Tập đoàn Sao Mai (95)

Ngày cập nhật : 2025-10-06 01:51:30
Theo sau những tiếng mở khóa từng lớp, cánh cửa cơ khí được điều khiển bởi chương trình máy tính dần dần mở ra.
Những tiếng ồn ào bên tai dần biến mất.
Cho đến khi sức mạnh khống chế Tô Thanh Ngư biến mất, cô từ từ mở mắt ra.
Tô Thanh Ngư cảm thấy mình bước vào khoảng không tối đen.
Xung quanh không có ánh sáng, chỉ có bóng tối vô biên vây quanh cô.
Cô như bước vào chỗ sâu nhất của ô nhiễm.
Tô Thanh Ngư nghe thấy tiếng tim mình đập.
Từng nhịp một.
Cho đến khi một tiếng tim đập khác bắt chước cô vang lên.
Cùng tần số, cùng nhịp điệu.
Khiến Tô Thanh Ngư nổi da gà.
"Ai ở đó?"
Tô Thanh Ngư đưa tay ra, muốn chạm vào ranh giới của bóng tối này.
Nhưng cô không sờ thấy bức tường.
Những tiếng tim đập đó rải rác khắp nơi, không có phương hướng cụ thể.
Trong bóng tối này, Tô Thanh Ngư cảm nhận được một sự tồn tại vô danh.
Một sức mạnh vô hình thấm vào linh hồn cô, thiết lập một kết nối vượt trên ngôn ngữ với cô.
Đây không phải là đối thoại, mà là một sự giao lưu của ý thức.
Trong lòng Tô Thanh Ngư vô cùng bình tĩnh, cô hỏi: "Mày muốn giết tao sao?"
Đã đến đây, cô sớm có sự giác ngộ đối mặt với cái chết.
"Ta không phải là kẻ sát nhân."
Không phải âm thanh.
Mà là thứ gì đó giống như dòng điện tâm trí, tràn vào não cô.
Tô Thanh Ngư hỏi: "Vậy mày muốn hủy diệt thế giới, chiếm lấy Trái đất sao?"
"Ta không phải là ma vương hay bạo chúa."
"Vậy mày là gì?"
Trong hư không, thứ đáp lại là sự im lặng.
Nó không có thiện ác.
Tất cả những gì nó làm chỉ là để lan truyền ô nhiễm khắp thế giới, mở ra một kỷ nguyên mới.
Rất lâu sau, nó dùng ngôn ngữ trừu tượng để truyền đạt suy nghĩ của mình:
"Ta chính là ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=694]

Kể từ khi Trái đất hình thành, đã tồn tại hơn 8,7 triệu loài sinh vật, hình thái của chúng khác nhau, có loài đã tuyệt chủng, có loài vẫn tồn tại trên thế giới này. Những sinh vật này, bao gồm cả con người các người, đều được cấu tạo từ nguyên tố carbon, là sinh vật dựa trên carbon. Vũ trụ mênh mông vô bờ, ngoài sinh vật carbon trên Trái đất của các người, còn tồn tại sự sống dựa trên silicon, sự sống helium-neon, sự sống photon... Phương thức sinh tồn và phát triển của mỗi loài sinh vật đều khác nhau. Cách gọi đối với sinh mệnh chỉ là một danh từ, một ký hiệu. Ta là một thành viên trong vô số sinh mệnh đó. Ở các hành tinh khác nhau, cách gọi ta cũng khác nhau. Những danh xưng hoàn toàn mới này không có ý nghĩa đối với cô. Các cô gọi ta là 「Nó」, vậy 「Nó」 chính là tên của ta."
Tô Thanh Ngư: "Mày là sinh mệnh sao?"
Vừa hỏi xong, cô lại cảm thấy câu hỏi quá hanh hẹp.
Tô Thanh Ngư là con người, không thể hỏi những câu vượt quá nhận thức của mình.
May mắn thay, nó không có sự kiêu ngạo và bí ẩn giả tạo của con người, sẽ kiên nhẫn trả lời câu hỏi của Tô Thanh Ngư.
"Cô có thể hiểu ta là một dạng sinh vật, cũng có thể hiểu ta là một dạng vật chất tồn tại trong vũ trụ. Trong vũ trụ có hàng ngàn hàng vạn ta, ta sẽ rơi vào các hành tinh khác nhau, theo cách bản địa hóa, cải tạo hành tinh của các cô."
Tô Thanh Ngư cảm thấy, nó hơi giống ký sinh trùng.
"Khi ta giáng xuống một hành tinh mới, cần một thời gian để thích ứng, cần tìm kiếm một dạng vật chất nào đó trên hành tinh này, làm chất dinh dưỡng, nuôi dưỡng bản thân. Chính con người các cô đã tìm cách bảo toàn ta trong lúc ta yếu đuối nhất, chính lòng tham, khát vọng, chính là những cảm xúc phức tạp, những dục vọng đan xen, những cảm xúc cực đoan của các cô khiến ta trở nên mạnh mẽ. Tình thế hiện tại là sự lựa chọn của chính con người các cô. Phương thức sinh tồn và phát triển của chúng ta trong vũ trụ chính là ô nhiễm. Những gì ta mang đến không phải là hủy diệt, mà là sự cùng tồn tại theo một cách khác. Con người bị ô nhiễm sẽ không chết, mà là cùng tồn tại với ta. Lãnh thổ trở thành phó bản không bị hủy diệt, mà là thay đổi môi trường sinh thái. Chính con người các cô đã lựa chọn đón nhận ta, chúng ta sẽ cùng nhau tồn tại hòa thuận trên hành tinh này."
Lời nói của nó khiến người ta cảm thấy lạc lối.
Tô Thanh Ngư có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, cô cố gắng dùng suy nghĩ của mình để đáp lại nó.
"Nếu con người chưa từng lựa chọn mày thì sao? Mày sẽ chủ động rời đi chứ?"
Giọng nói của Tô Thanh Ngư vô cùng rõ ràng trong bóng tối tĩnh lặng.
Cô chỉ cần nảy sinh suy nghĩ này trong lòng, nó đã có thể biết.
Nhưng Tô Thanh Ngư lại cố ý nói ra.
Phải nói ra thật dứt khoát.
Nói cho nó nghe, cũng nói cho chính mình nghe, để nội tâm mình kiên định, nhận thức rõ ràng, không thể dao động.
"Cô không thể đại diện cho loài người."
Tô Thanh Ngư cài mái tóc đen sau tai, cười nói: "Nếu mày cảm thấy tao không có tính đại diện, tại sao lại ở đây giao lưu riêng với tao? Việc tiến hóa ra cảm xúc con người khiến mày cảm thấy bất an sao?"
Nó không phản hồi.
"Vậy đúng là một sự tiến hóa thất bại."
Sắc mặt Tô Thanh Ngư bình tĩnh, đôi mắt sâu thẳm, khẽ mở đôi môi đỏ: "Trong khoảnh khắc mày tiến hóa ra cảm xúc, mày có cảm nhận được sự bài trừ và căm ghét của con người dành cho mày không? Mày đem phần đó quy thành tạp chất và rác thải trong cơ thể, có phải vì sợ hãi không? Tại sao lại tách Trang Hiểu Điệp ra riêng? Lại tại sao phải tìm lại cô ấy? Tại sao phải giết cô ấy? Tại sao phải giết chính mày?"
Từng bước thúc ép, từng câu khiêu khích.
Đây là phương pháp duy nhất Tô Thanh Ngư có thể nghĩ ra để thăm dò nó.
Nó muốn giết Trang Hiểu Điệp, giết phần tiến hóa sai lầm của chính mình, giết mặt nhân tính mà nó hiểu được.
Nó muốn giết Tô Thanh Ngư, giết Tô Thanh Ngư có thể ảnh hưởng đến Trang Hiểu Điệp.
Nó đang ô nhiễm thế giới này, thế giới này cũng đang xâm thực và đồng hóa nó.
Vì vậy, nó mới muốn gặp Tô Thanh Ngư, gặp con người đã xâm nhập vào lúc nó tiến hóa sai lầm ra cảm xúc con người.
Tô Thanh Ngư muốn tìm lối thoát từ điểm yếu duy nhất của nó.
Trong vũ trụ có vô số nó.
Nó sẽ làm ô nhiễm hành tinh nó giáng xuống.
Trong quá trình ô nhiễm, có thành công, cũng có thất bại.
Bây giờ, nó sắp thành công.
Nhưng nó lại làm những việc vô nghĩa và nguy hiểm này — đối thoại với Tô Thanh Ngư.
"Đừng dùng góc nhìn con người để nhìn ta."
"Tao chỉ dùng góc nhìn con người để nhìn mày trong khoảng thời gian ngắn ngủi từng tiến hóa ra nhân tính, rồi lại vứt bỏ nó."
Nó vẫn không phản hồi.
Cuộc đối thoại kết thúc tại đây.
Bóng tối tan biến.
Tô Thanh Ngư phát hiện mình đang ở trong phòng thí nghiệm, còn Bạch Hỏa và Lạc Tử Huyên cùng những người khác đều ở bên ngoài phòng thí nghiệm, họ nhìn cô qua tấm kính, ánh mắt kinh hãi, phức tạp.
Hóa ra cửa phòng thí nghiệm này hoàn toàn chưa từng mở.
Bạch Hỏa và những người kia không thể vào được.
Chỉ có một mình Tô Thanh Ngư có thể vào mà thôi.
Bạch Hỏa nói chuyện với Tô Thanh Ngư thông qua micro bên cạnh máy tính.
Giọng nói của anh truyền vào tai Tô Thanh Ngư từ loa phóng thanh của phòng thí nghiệm.
"Tô cô nương, cô không sao chứ? Vừa rồi máy tính bị đứt mạch, một luồng điện xuyên qua cơ thể cô, rồi cô biến mất khỏi ghế, đi vào bên trong phòng thí nghiệm đóng kín."
Tô Thanh Ngư nói chuyện bên trong, Bạch Hỏa và những người kia không nghe thấy.
Vì vậy, Tô Thanh Ngư vỗ nhẹ cơ thể mình, xoay một vòng, nở nụ cười với họ, tỏ ra mình vẫn ổn.
Bạch Hỏa hiểu ý, anh tiếp tục nói: "Tô cô nương, cô không sao là tốt rồi. Ở chính giữa phòng thí nghiệm có một cái bàn, dường như trên mặt bàn có thứ gì đó, phiền cô xem thử."
Tô Thanh Ngư hướng ra ngoài tấm kính, ra hiệu ok.
Rồi cô quay đầu lại, nhìn thấy ở chính giữa phòng thí nghiệm có một cái bàn làm bằng thép không gỉ.
Cái bàn nối với mặt đất, không thể di chuyển.
Trên mặt bàn là một tờ giấy đã ố vàng và một con dao.
Nó luôn tuân thủ các quy tắc do chính mình đặt ra.
Trên tờ giấy viết quy tắc thông quan 【Tập đoàn Sao Mai】.

Bình Luận

31 Thảo luận