“Tối qua trên núi không yên bình đúng không?”
Đêm qua bão tố, đỉnh núi lại ở sườn đón gió, lượng mưa chắc chắn lớn hơn cổng làng.
Những ngôi nhà đất xiêu vẹo, có lẽ không trụ nổi một đêm.
Quả nhiên, Thẩm Tư Niên hờ hững dùng khăn giấy lau nước trên áo, bực bội nói: “Tối qua căn nhà tôi ở bị sụp, tôi vội chuyển sang phòng cô. Phòng cô có mấy cột gỗ chống tường, không sập.”
Đêm qua chẳng phải kỷ niệm đẹp gì đối với Thẩm Tư Niên, hình như anh ta nhớ ra gì đó, nhíu chặt mày, sắc mặt càng khó coi như nuốt phải ruồi.
“Sao cô không nói với tôi trong căn nhà đất cô ở có cái vại rượu lớn đầy tóc kinh tởm! Cô biết không, dưới gầm giường còn túi nhựa bọc xác chết!”
Nghĩ đến đêm qua, nước mưa thấm vào nhà cuốn thứ bẩn thỉu dưới gầm giường ra, mùi hôi thối khiến dạ dày anh ta quặn thắt.
Đêm khuya, quần áo giày ướt sũng, anh ta che ngọn nến duy nhất mở vại rượu thấy đầy tóc, hệ thống báo trong đó có hơi thở quy tắc, anh ta mò vại rượu cả buổi chẳng được gì.
Thẩm Tư Niên nghi ngờ Tô Thanh Ngư biết trong phòng có thứ bẩn thỉu nên mới không muốn ở trên núi.
“Tôi vào phòng, không dám đụng đồ đạc lung tung.”
“Cô nói dối!”
Một thiếu nữ yêu kiều nhảy ra từ sau lưng Thẩm Tư Niên, ngẩng đầu nhìn Tô Thanh Ngư, đôi mắt sáng lấp lánh như sao: “Tôi ngửi thấy hơi thở quy tắc còn sót lại trong vại rượu đó, chắc chắn cô lấy mất quy tắc!”
Thiếu nữ này như bước ra từ truyện tranh.
Khuôn mặt Tô Thanh Ngư bình tĩnh, bắt đầu giả vờ ngơ ngác: “Quy tắc? Quy tắc gì?”
Cô mở to mắt, xoa tay, tỏ vẻ vui mừng và mong chờ: “Các người tìm được quy tắc gì à? Chúng ta là người thử thách cùng đến phó bản này, anh tìm được quy tắc mới nhớ chia sẻ với tôi nhé!”
Sống mũi thiếu nữ cao, môi cong như cánh hồng hé mở, cô ta phồng má giận dỗi chỉ Tô Thanh Ngư, nói với Thẩm Tư Niên: “Ký chủ, anh nhìn cô ta kìa, cô ta âm hiểm, giả ngốc, dám làm không dám nhận!”
Thẩm Tư Niên xoa tóc thiếu nữ, bất đắc dĩ nói: “Giờ chúng ta là bạn trai bạn gái, em gọi tên anh là được.”
Cô gái này xuất hiện từ khi nào?
Nghe cách xưng hô của thiếu nữ kia với Thẩm Tư Niên, mắt Tô Thanh Ngư tối lại.
Không hổ là nam chính nguyên tác, hệ thống của anh ta hóa thành thực thể, vào phó bản giúp anh ta.
“Đây là Thẩm Tây Đồng, tôi gặp ở làng. Cô ấy là người thử thách bị kẹt trong phó bản trước, giờ tôi và cô ấy lập đội, làm bạn trai bạn gái.”
Cô gái do hệ thống hóa thành tất nhiên có dung mạo hoàn mỹ, đặc biệt là hai má ửng hồng khiến người ta nghĩ đến hoa đào tháng ba nở rộ.
Qua tiếp xúc ngắn, Tô Thanh Ngư hiểu tính Thẩm Tư Niên.
Anh ta tự ái cao.
Lúc này dẫn hệ thống đến trước mặt cô, chẳng qua muốn khoe rằng anh ta không cần cô, anh ta có đồng đội tốt hơn.
Thẩm Tư Niên nhìn sau lưng Tô Thanh Ngư, anh ta chỉ thấy Vô Tâm, không thấy người đàn ông nào khác, lập tức lo lắng quan tâm hỏi: “Cô phải sớm tìm một người bạn trai, nếu không, một cô gái ở một mình trong phó bản rất nguy hiểm.”
“Bạn trai tôi là anh ấy.”
Tô Thanh Ngư chỉ Vô Tâm đứng im như gà sau lưng.
Vô Tâm gật đầu, chìa bàn tay xương trắng với Thẩm Tư Niên: “Xin chào, tiền bối.”
Khóe môi Thẩm Tư Niên xịu xuống.
Thấy Thẩm Tư Niên không bắt tay, Vô Tâm bắt chước dáng vẻ vừa nãy của anh ta, dùng bàn tay máu thịt vuốt tóc Tô Thanh Ngư.
Móng tay hơi sắc nhọn, cào vào da đầu hơi đau.
Nếu bỏ qua biểu cảm giả tạo như mặt nạ của Vô Tâm, cảnh này trông khá ấm áp.
Thẩm Tư Niên nhếch mép, không giấu nổi sự câm nín, anh ta hơi phản đối nói: “Cô… ừm… để một quỷ dị làm bạn trai, phó bản công nhận sao? Có phải quá mạo hiểm không? Con người chỉ có một mạng, phải trân trọng.”
Tô Thanh Ngư chủ nhàn nhạt đáp một câu: “Thẩm Tây Đồng bên cạnh anh, phó bản công nhận không?”
Thẩm Tư Niên sờ mũi, che giấu: “Người thử thách bị kẹt trong phó bản trước dĩ nhiên không có vấn đề gì.”
Anh ta ghét phụ nữ quá nhạy bén.
Anh ta nghĩ: Chia tay Tô Thanh Ngư cũng là lựa chọn đúng đắn với mình.
Nếu không, anh ta đâu biết hệ thống có thể hóa thực thể ở bên mình.
So với Tô Thanh Ngư thường bất đồng ý kiến, hệ thống hết lòng giúp đỡ mới là lựa chọn tốt nhất cho Thẩm Tư Niên.
Tối qua mưa cả đêm, sáng nay trời lại nhiều mây.
Mây đen vẫn treo thấp.
Mặt đất ẩm ướt, đường đất trong làng trơn trượt, lầy lội.
Tô Thanh Ngư nhận ra trên con đường đất lên đỉnh núi có nhiều dấu chân người.
Gánh hát dựng một sân khấu tạm gần cổng làng.
Diễn viên ở hậu trường vội vã trang điểm, chuẩn bị cho buổi biểu diễn sắp bắt đầu.
Hệ thống kéo tay áo Thẩm Tư Niên, anh ta cúi xuống nghe hệ thống thì thầm bên tai rồi nhanh chóng đi đến gánh hát.
Có vẻ gánh hát đó có quy tắc mới.
Tô Thanh Ngư cũng vội bước theo.
Hệ thống của Thẩm Tư Niên có thể phát hiện vị trí cụ thể của quy tắc ẩn giấu trong phó bản.
Tô Thanh Ngư thấy Vô Tâm luôn nhìn chằm chằm bóng lưng Thẩm Tây Đồng, cô hỏi: “Cảm thấy có gì bất thường sao?”
“Cô ta không phải người.”
“Ừ.”
Tô Thanh Ngư biết Thẩm Tây Đồng là hệ thống của Thẩm Tư Niên.
Ngay cả tên cũng lộ liễu như vậy.
Vô Tâm nói lời khiến người ta ngạc nhiên: “Cô ta là quỷ dị.”
“Cái gì?”
Tô Thanh Ngư bất ngờ.
Cô luôn nghĩ hệ thống của nam chính làm bàn tay vàng của anh ta.
Vô Tâm nói hệ thống là quỷ dị ký khế ước với nam chính, nhưng anh ta không nhận ra.
Nhưng theo Tô Thanh Ngư thấy, nam chính dùng hệ thống không phải trả giá gì.
“Mọi thứ đều có giá, chỉ có con người không nhìn thấy.”
Nó đang lừa gạt con người.
Khi con người nghĩ mình đặc biệt, không biết tất cả đều do nó sắp đặt.
Thẩm Tư Niên là vậy.
Còn Tô Thanh Ngư thì sao?
Khi cô đắc ý, nghĩ mình chuẩn bị chu toàn cho quỷ dị hồi sinh, sao biết đó không nằm trong kế hoạch của nó?
Nó không là gì nhưng cũng là tất cả.
Nó ở khắp nơi.
Lặng lẽ quan sát thế giới này.
Thẩm Tư Niên chui vào hậu trường gánh hát, Tô Thanh Ngư đứng xa, nhìn ánh sáng yếu ớt trong hậu trường, chọn không theo vào.
Thân phận của cô hiện là du khách.
Không có quy tắc mà tự ý vào hậu trường không mở cửa là hành động khiếm nhã và bất lịch sự.
Thẩm Tư Niên nấp nơi Tô Thanh Ngư không thấy, Thẩm Tây Đồng chớp hàng mi dài, cô ta thất vọng nói: “Đáng ghét, sao người phụ nữ đó không theo vào? Cô ta âm thầm giấu quy tắc, đáng ra phải dạy cho một bài học!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
3 Thảo luận