Tô Thanh Ngư đảo mắt nhìn những băng ghế trống rỗng xung quanh, bình tĩnh cúi mắt nói: “Sắp bắt đầu rồi mà chỗ này vẫn chưa kín.”
Hoàng Tiên Nhi cười âm u: “Thiếu một hai người cũng chẳng sao.”
Một luồng gió lạnh thổi qua, rét thấu xương.
Hoàng Tiên Nhi đưa cho cô một tờ lưu ý ghi trên tập quảng cáo rồi rời đi.
Chỗ ngồi hơi chật, Vô Tâm vẫn phải chen chúc cùng với Tô Thanh Ngư.
Theo cách nói của Hoàng Tiên Nhi, nơi này hẳn còn những vị khách vô hình khác.
Tô Thanh Ngư nhìn Vô Tâm chen bên cạnh không chút ngượng ngùng, nghiêng đầu hỏi: “Hay là anh ngồi dưới đất?”
Vô Tâm xoay đầu rồi quay lại, mặt vô cảm nhìn thẳng: “Chúng ta là bạn trai bạn gái, có thể gần gũi.”
Bị từ chối.
Tô Thanh Ngư nghĩ một lát, nói: “Tôi gửi bao lì xì cho anh?”
Vô Tâm ngồi xuống đất.
Trông còn chen chúc hơn.
Tô Thanh Ngư dời sang giữa ghế, giờ thoải mái hơn nhiều.
Thẩm Tư Niên khó chịu bước vào, anh ta nhìn Tô Thanh Ngư, thấy Vô Tâm cũng ở đó, nhíu mày.
Vừa nãy anh ta định dẫn hệ thống thực thể vào, nhưng gã kiểm vé ẻo lả nhất quyết không cho, anh ta đành để hệ thống biến mất, hóa thành quả cầu ánh sáng đi theo mình.
Chỗ ngồi của Thẩm Tư Niên ngay cạnh Tô Thanh Ngư. Anh ta cầm tờ lưu ý, hào phóng khoe cho cô xem: “Nhìn này, đây là quy tắc mới.”
Giả vờ rộng lượng.
“Đây không phải quy tắc làng Công Dương, đây là mục lưu ý giống như gợi ý thân thiện từ NPC, không ảnh hưởng tiến độ nhiệm vụ chính.”
Tô Thanh Ngư xem nội dung trong mục lưu ý.
Trên đó chỉ có một câu.
【Một khi vở hát bắt đầu, không được rời đi.】
Khi ánh sáng mờ đi, luồng sáng mờ ảo chiếu lên tấm màn đỏ thẫm, giữa sân khấu, tiếng chiêng trống rộn ràng vang lên. Người bước ra không phải hoa đán mà là thanh y mặc váy lụa đơn giản, ngâm lời bước vào.
Giọng cô ta du dương uyển chuyển như dòng nước lấp lánh ánh sáng, chậm rãi chảy vào lòng khán giả.
Khi thì trầm thấp u uẩn, khi thì thê lương thảm thiết.
Ngập tràn nỗi oán hận của thiếu nữ.
Vở diễn lần này là kinh kịch nổi tiếng "Ngọc Đường Xuân", kể về cuộc đời bi thảm của kỹ nữ Tô Tam.
“Ngọc Đường Xuân, lệ chứa chan, vội bước lên, nhớ lại chuyện xưa, lòng đau xót. Mây khói thoáng qua hóa tro bụi, giờ đây như cách cả một đời.”
Mở đầu là lời than thở ai oán về số phận bi thảm, hát đến cuối, thanh y trên sân khấu bất ngờ nhìn về Tô Thanh Ngư. Trang điểm trên mặt trở nên quỷ dị đáng sợ, đôi mắt trống rỗng vô hồn, khóe môi cong lên nụ cười giễu cợt.
Động tác của cô ta méo mó kỳ quái, lúc chậm rãi lúc cuồng loạn.
“Kêu trời, trời chẳng đáp.
Cầu thần, thần im lặng.
Trời xanh sao không mở mắt, Bồ Tát sao chẳng linh nghiệm.
Thôi thì!
Tô Tam dù thân xác tan, hóa quỷ cũng phải kêu oan!”
Nhân vật trong vở có nỗi oan khuất.
Lý Na Na muốn mượn vở diễn này nói với Tô Thanh Ngư rằng cô ấy chết oan!
Thẩm Tư Niên nghe vở hát này chỉ thấy đầu đau như búa bổ. Hình ảnh thanh y không ngừng phân tách trước mắt, bóng người chồng chất khiến anh ta đứng bật dậy.
Hệ thống thì thầm bên tai nhắc anh ta bị ô nhiễm nhẹ.
Khi Thẩm Tư Niên đứng lên, hàng ghế phía sau bắt đầu rung lắc dữ dội, cứ như có thứ gì bất mãn phản đối.
Hoàng Tiên Nhi đã nói, khán giả dưới khán đài không chỉ có họ.
Thẩm Tư Niên đứng lên như vậy sẽ chắn tầm nhìn của “khán giả” phía sau.
Tô Thanh Ngư lấy vỏ cam từ phó bản 【Tuyến tàu điện ngầm số bốn】 đặt dưới mũi, chăm chú nhìn diễn xuất trên sân khấu.
Thẩm Tư Niên chóng mặt dữ dội, vô thức nắm cánh tay Tô Thanh Ngư, giọng trầm thấp: “Cô thấy trên sân khấu là thứ gì?”
“Chỉ là thanh y bình thường đang hát.”
Tô Thanh Ngư muốn gỡ tay Thẩm Tư Niên, sức anh ta quá mạnh, nắm chặt như gọng kìm đã khiến cổ tay cô đỏ ửng.
“Anh thả tay ra, bạn trai tôi còn đang ở đây.”
Tô Thanh Ngư bực bội, cô dùng móng tay cào lên cánh tay Thẩm Tư Niên đến rướm máu.
Đôi bên cùng đau.
Vô Tâm mải mê xem hát.
Dường như anh rất hứng thú với kinh kịch, thậm chí chẳng buồn để ý Tô Thanh Ngư.
Tô Thanh Ngư dùng mũi chân chọc vào lưng anh: “Bạn trai, tôi bỏ tiền khủng ra thuê, đừng xem hát nữa, tay bạn gái anh sắp bị bẻ gãy rồi.”
Thẩm Tư Niên bị ô nhiễm có sức mạnh kinh ngạc.
Người thường khó mà bẻ gãy xương cánh tay phụ nữ trưởng thành chỉ bằng tay.
Nhưng tay Thẩm Tư Niên vẫn siết chặt, Tô Thanh Ngư cảm thấy cổ tay tê dại, máu ngừng lưu thông. Nếu anh ta tiếp tục dùng sức, tay cô sẽ gãy xương.
Không nên gần nam chính nguyên tác, sẽ gặp bất hạnh.
Hệ thống của Thẩm Tư Niên không xuất hiện.
Vô Tâm ngoảnh đầu một góc kỳ dị, anh hỏi: “Có cần tôi chặt tay anh ta giúp cô không?”
Làm vậy chắc chắn sẽ gián đoạn vở hát, đắc tội với khán giả vô hình và gánh hát.
Tô Thanh Ngư cân nhắc thiệt hơn, quyết định giảm thiểu thiệt hại, cô đặt vỏ cam dưới mũi Thẩm Tư Niên.
Hương cam tươi mát khiến mắt Thẩm Tư Niên dần tỉnh táo.
Sức mạnh trên tay anh ta cũng thả lỏng.
Tô Thanh Ngư vội rút tay, nói với Vô Tâm: “Anh ngồi chỗ này, tôi ngồi xổm phía trước.”
Cô thà ngồi dưới đất còn hơn ở gần quả bom hẹn giờ Thẩm Tư Niên.
“Được.”
Vô Tâm đổi chỗ với Tô Thanh Ngư.
Thẩm Tư Niên tỉnh lại, biết mình vừa mất kiểm soát qua hệ thống, mặt như mây đen bao phủ.
Môi anh ta mím chặt rồi tiêu tốn điểm số từ hệ thống để đổi lấy “đồ uống đỏ” kiềm chế ô nhiễm.
Dù ánh sáng mờ tối nhưng Tô Thanh Ngư vẫn thấy Thẩm Tư Niên lấy ra một ống chất lỏng đỏ từ không khí.
Chất lỏng đó rất giống thứ đồ uống mà bệnh viện trường trong phó bản 【Trường THPT Sao Mai】 cung cấp cho học sinh ưu tú mỗi ngày.
Trong phó bản 【Tuyến tàu điện ngầm số bốn】, cô gái sành điệu cũng đưa Tô Thanh Ngư một ống đồ uống đỏ và một ống màu xanh.
Giờ chúng vẫn nằm trong balo của cô.
Thẩm Tư Niên uống cạn ống chất lỏng đỏ, yết hầu trượt lên xuống. Khi anh ta uống, vẻ mặt hơi đau đớn, nhưng sau khi nuốt, lông mày giãn ra.
Thẩm Tư Niên thấy Tô Thanh Ngư ngồi dưới đất, nghe hệ thống kể lại chuyện vừa xảy ra, áy náy vì hành vi mất kiểm soát của mình.
Anh ta cúi người xuống chỗ cô, định lại gần hỏi han Tô Thanh Ngư vài câu nhưng bị Vô Tâm dùng kiếm chặn: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Thẩm Tư Niên nhướng mày: “Anh là quỷ dị, hiểu mấy thứ này?”
Vô Tâm chỉ vào thanh y trên sân khấu, hỏi: “Anh nghe thấy tiếng khóc của cô ta không?”
Thẩm Tư Niên không hiểu kinh kịch, anh ta chỉ nghe thấy giọng hát của diễn viên sắc nhọn chói tai, nếu nghe lâu hơn còn khiến anh ta sinh ảo giác.
“Anh là con người lại không nghe thấy tiếng khóc.”
Khúc hát cuối.
Đột nhiên, đèn tắt hết, thế giới xung quanh chìm trong bóng tối.
Không khí trở nên ngột ngạt, mỗi âm thanh nhỏ đều khiến người ta giật mình cảnh giác.
“Thình thịch, thình thịch—”
Vô Tâm không có tim.
Từ khi nào… nơi đây xuất hiện nhịp tim của người thứ ba?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
3 Thảo luận