Ưu Ưu nói với Tô Thanh Ngư, Vạn Tri Văn là quỷ dị chủ động ở lại Tập đoàn Sao Mai.
Anh ta khác với vài quỷ dị cấp đỏ khác.
Mọi quỷ dị cấp đỏ đều có chấp niệm và nhiệm vụ riêng.
Ưu Ưu theo đuổi cảm giác định mệnh, muốn ăn người yêu thương mình nhất trên đời.
Thẩm Tây Đồng tìm kiếm vận may, trong mắt cô ta, người có số mệnh tốt là món ngon.
U Huỳnh và Chúc Chiếu cần niềm tin và sự tự nguyện hiến dâng cơ thể của con người.
Còn bố Trang chỉ có một nhiệm vụ: chăm sóc Trang Hiểu Điệp và Trang Nam Khả, tạo ra một giấc mộng giả cho họ.
So với bốn quỷ dị cấp đỏ kia, Vạn Tri Văn càng đặc biệt.
Từ khi tỉnh lại, anh ta dần bỏ thói quen ăn người, giao tiếp với con người, suy ngẫm về sự tồn tại và ý nghĩa của mình.
Càng nghĩ, càng hư vô.
Người trong Tập đoàn Sao Mai từng coi anh ta là đối tượng nghiên cứu trọng điểm.
Anh ta luôn rất hợp tác.
Lãnh đạo lâu năm của Tập đoàn Sao Mai – Hùng Uyên, là chủ nhân đầu tiên của Vạn Tri Văn.
Lúc đó, quỷ dị chưa hoàn toàn thức tỉnh.
Chỉ nội bộ Tập đoàn Sao Mai biết về sự tồn tại của phó bản và quỷ dị.
Hùng Uyên phát hiện ô nhiễm tràn ra từ phó bản, bắt đầu nghiên cứu thuốc giải.
Quỷ dị cấp đỏ Vạn Tri Văn giúp ông không ít.
Khi vắc-xin đỏ và đồ uống xanh được chế tạo, Hùng Uyên đề xuất với cấp cao thành lập mười hai khu vực.
Trong số những người sáng lập mười hai khu vực, có một người mê thần thoại sáng thế phương Tây, nên vài phó bản mang bóng dáng thần thoại sáng thế.
Nhưng kế hoạch mười hai khu vực cuối cùng thất bại.
Kế hoạch của Hùng Uyên khiến nhiều nhà nghiên cứu của Tập đoàn Sao Mai thành vật hy sinh.
Hùng Uyên trở thành mục tiêu chỉ trích.
Ngay cả con gái ông là Hùng Văn Tâm, cũng thành đối tượng trút giận của thân nhân các nhà nghiên cứu.
Hùng Uyên muốn bảo vệ con gái, cầu cứu Vạn Tri Văn.
Vạn Tri Văn tự bẻ một ngón tay, đưa cho Hùng Uyên.
Anh ta chỉ lấy một giọt máu của Hùng Uyên trả giá.
Ngón tay đó có thể bảo vệ cơ thể con người không bị đột biến.
Hùng Uyên khâu ngón tay vào con gấu bông, nhét vào lòng con gái Hùng Văn Tâm, ôm cô bé, dặn rằng hãy sống tốt, đừng bao giờ vứt bỏ gấu bông.
Sau đó, Hùng Uyên chết.
Hùng Văn Tâm bị đưa đến Nhà máy nước giải khát Sao Mai, làm vật thí nghiệm, trả giá cho tội lỗi của cha, để xoa dịu đám đông.
Riko và Vi Vi là người của đoàn biểu diễn, tối nay họ sẽ rời đi.
Sau khi rời tòa nhà liên hoan, Tô Thanh Ngư đến cổng Tập đoàn Sao Mai, lên xe van trắng.
Lần này, Lý Nhạc Phi, cô Lý và Vương Duệ đều ngồi ở hàng ghế sau Tô Thanh Ngư.
Họ đồng loạt nhìn chằm chằm cô.
Tô Thanh Ngư chỉ thấy sau gáy lạnh toát.
Xe van đi được nửa đường, chuông điện thoại Tô Thanh Ngư vang lên.
Cô chưa kịp tắt, điện thoại tự động kết nối.
Từ đầu bên kia, giọng Riko âm u vang lên: “Kha kha kha… Tối nay tôi và Vi Vi sẽ rời đi, là bạn cùng phòng, cô không về tiễn bọn tôi sao… kha kha kha…”
Tô Thanh Ngư khéo léo từ chối: “Chúc thượng lộ bình an, thứ lỗi không tiễn xa được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=663]
Liên hoan đã kết thúc, mai tôi phải chính thức đi làm, tha thứ vì không thể tự mình tiễn các cô.”
“Cô không đến tìm bọn tôi, vậy bọn tôi sẽ tìm cô… kha kha kha… Đồng nghiệp cô nói nhà cô ở tầng bảy Tiểu khu Ánh Dương… bảo tôi đến tìm cô… đến tìm cô…”
“Vậy cô đến đi, nếu tôi chưa về, bố mẹ tôi sẽ tiếp cô trước.”
“Xẹt xẹt...”
Điện thoại như mất tín hiệu, cuộc gọi bị ngắt.
Nửa sau điều thứ bảy quy tắc ở nhà 【Tập đoàn Sao Mai】 (thượng).
【Nếu bạn nhận được thông báo qua điện thoại rằng họ muốn đến chơi, bạn có thể mời họ về nhà mình, và nhắn tin cho bố mẹ, để bố mẹ tiếp đãi trước.】
Tô Thanh Ngư lập tức nhắn tin cho bố mẹ, báo rằng bạn cùng phòng trong đoàn biểu diễn muốn đến làm khách.
Bố mẹ nhắn lại tỏ ý chào đón.
Xe van dừng lại, Tô Thanh Ngư xuống xe.
Cô vào Tiểu khu Ánh Dương, lên lầu, treo thẻ làm việc ở cửa, động tác thuần thục.
Mở cửa, Tô Thanh Ngư thấy bố mẹ ngồi ở bàn ăn, Riko và Vi Vi cũng có mặt, trước mặt họ là hai bát canh đỏ sệt, trong canh có xương trắng và tóc đen.
“Con gái cưng, vào nhanh, mẹ hầm xong canh xương cà chua rồi, mau ăn khi còn nóng.”
Mẹ kéo ghế cạnh bàn ăn, bảo Tô Thanh Ngư ngồi.
Bố đưa cho cô một khăn ướt, dặn ăn cơm nhớ rửa tay.
Tô Thanh Ngư thấy mặt bố như đất sét, nứt một mảng, lúc uống canh, nước canh đỏ chảy qua vết nứt, nhỏ xuống bàn.
“Bố, mặt bố sao thế?”
Mặt bố vô cảm: “Không sao, cãi nhau với ông chú không biết lý lẽ nhà hàng xóm, lúc động tay, bị ông ta chém một nhát.”
Mẹ lấy giẻ lau từ bếp, chùi sạch canh sệt vương trên bàn.
Mẹ vuốt tóc Tô Thanh Ngư đầy yêu thương: “Ông chú nhà đối diện hung tợn lắm, dám có ý giữ con mãi bên đó. Con là con gái cưng của bố mẹ, chỉ khi đi làm mới ở bên đó, bình thường phải về nhà.”
Trong mắt mẹ, Tô Thanh Ngư vẫn là cô bé đi học ở Tập đoàn Sao Mai.
Tô Thanh Ngư ngồi cạnh bàn ăn.
Riko uống xong canh, thè lưỡi liếm một vòng quanh miệng, tham lam nhìn bát trước mặt Tô Thanh Ngư.
Tô Thanh Ngư đẩy bát canh cho cô ta.
Riko ôm bát, chẳng quan tâm canh nóng, ừng ực uống sạch.
No nê xong, Riko nói với bố: “Chú, lần này cháu đến… kha kha kha… muốn hỏi chú có thể để Tô Thanh Ngư đến thành Enoch cùng cháu không?”
“Không được.”
Bố dùng thìa khuấy bát.
“Cảnh ở đó đẹp lắm, có thể khiến con gái chú… kha kha kha… vui vẻ.”
“Không được.”
“Để con gái chú cùng bọn cháu rời…”
Bố vốn đang bình thản, không đợi Riko nói xong, đột nhiên nổi giận.
Mẹ đầy vẻ yêu thương giơ muôi nấu canh, đập mạnh vào đầu Riko.
Họ dùng hành động trả lời Riko.
Tô Thanh Ngư nhún vai với Riko, bố Trang bên cạnh là quỷ dị cấp đỏ, bố cô còn dám cãi nhau, huống chi là hai người họ.
Bố mẹ đuổi Riko và Vi Vi ra khỏi nhà.
Lúc này, cửa nhà hàng xóm hé một khe.
Vi Vi và Riko đứng ở cửa không chịu đi, vẫn muốn dụ Tô Thanh Ngư đi cùng.
Rồi từ khe cửa nhà hàng xóm, vô số sương đen trào ra như vô vàn bàn tay, túm lấy Riko và Vi Vi, kéo họ vào trong.
Cánh cửa như cái miệng vực sâu.
Sau khi nuốt chửng Riko và Vi Vi, “ầm” một tiếng đóng lại.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận