Tô Thanh Ngư đi về phía trước.
“Ắt xì”
Đằng sau bất ngờ vang lên tiếng hắt hơi.
Tô Thanh Ngư ngoảnh lại.
Ngoài Huệ Tử đứng trong mưa như tượng gỗ, cô không thấy ai khác.
Huệ Tử không rời đi mà nhìn theo hướng cô đi.
Nhưng tiếng hắt hơi vừa rồi rất gần.
Tô Thanh Ngư bước nhanh hơn.
Bây giờ cơ thể cô nhìn bên ngoài không thay đổi nhiều, nhưng rất nặng nề. Cứ vài bước, cô phải dừng lại thở.
Đến dưới tòa nhà xám.
Cửa lớn kêu “kẽo kẹt” mở ra, bên trong không một bóng người.
Tô Thanh Ngư muốn theo manh mối lấy được trước đó, đến phòng hồng tìm tên mình.
Vào trong tòa nhà, cô cảm nhận được không khí ẩm ướt, ánh sáng mờ tối. Trên tường treo tranh sơn dầu rắn đẻ trứng, khiến cô dâng lên cảm giác bất an.
Cô rón rén tiến đến cầu thang lên lầu, tiếng bước chân vang vọng trong hành lang tĩnh lặng.
Rõ ràng cầu thang đã cũ kỹ lâu năm, đầy bụi và mạng nhện, vừa nhìn đã biết lâu rồi không ai đi.
“Lên… khặc khặc khặc… lầu…”
“Ai!”
Toàn thân Tô Thanh Ngư dựng lông tơ, cô lập tức quay lại.
Chắc chắn giọng nói đến từ phía sau.
Dù nhỏ, nhưng có thể nghe thấy rõ.
Chỉ có hành lang trống rỗng đáp lại cô.
Lạ thật.
Sao vẫn không có ai?
Khi bước lên cầu thang, một luồng gió lạnh lướt qua, như có người thổi nhẹ vào gáy.
Tô Thanh Ngư không nhịn được, quay lại lần nữa, nhưng thấy vẫn chỉ có mình cô.
Mỗi bước chân lên cầu thang, ván gỗ kêu “kẽo kẹt” như không chịu nổi sức nặng, sàn lún xuống, hình như thêm chút lực là sụp.
Khi lên tầng hai, Tô Thanh Ngư thấy một cánh cửa hé mở, ánh sáng yếu ớt lọt qua khe.
Rõ ràng cái này là muốn cô đến đó.
Cô cẩn thận đẩy cửa, đập vào mắt là một căn phòng tối mờ. Góc phòng chất đầy gương, giữa phòng là chiếc ghế đen nặng trịch.
Phía sau ghế, một bóng người mờ ảo đang ngồi.
Đây không phải phòng hồng mà Tô Thanh Ngư muốn tìm.
Cô định rời đi, bóng người ngồi trên ghế lên tiếng.
“Cô về rồi.”
Người đó chậm rãi quay đầu, trên người như có gì đó đang ngoe nguẩy.
Tô Thanh Ngư thấy nó đứng dậy, định đáp lại, thì cơ thể “người” đó bất ngờ vỡ ra thành vô số con rắn rơi xuống đất.
Bóng người vừa nãy được tạo thành từ vô số con rắn.
Cửa lớn vào đột nhiên đóng sập.
Rõ ràng muốn cô có đi không có về.
Đám rắn ùa về phía Tô Thanh Ngư.
Cô quan sát kỹ, may mắn không phải rắn xanh mà là đám rắn trắng nhỏ.
Tô Thanh Ngư không sợ rắn chuột côn trùng.
Cô định giơ chân giẫm chết chúng.
“Rắn là loài mang thù rất dai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=445]
Trước khi chết, chúng sẽ ghi nhớ diện mạo kẻ giết mình, in hình kẻ đó vào đồng tử. Không giết rắn thì thôi, đã giết thì phải móc mắt chúng. Nếu không, cô sẽ chuốc lấy báo thù bất tận.”
Âm thanh rõ thế… không lẽ là…
Trong lòng Tô Thanh Ngư đoán được phần nào.
Đột nhiên, vô số gương trong phòng bắt đầu rung lên, tiếng ồn cắt đứt suy nghĩ của cô. Những chiếc gương này xoay quanh cô, khiến đầu óc choáng váng.
Bông mẫu đơn trong tay Tô Thanh Ngư sắp héo, cô nhờ hương hoa cuối cùng để giữ tỉnh táo.
“Ọe”
Tiếng động lại vang lên sau lưng.
“Lấy hoa đi… khặc khặc khặc… ọe…”
Lần này, Tô Thanh Ngư chắc chắn thứ nói chuyện ở ngay sau cô!
Cô nhìn thấy dáng vẻ mình trong gương, kinh hoàng phát hiện sau lưng luôn đeo một thi thể nữ sưng phù, thối rữa nghiêm trọng. Nhưng từ trang phục, cô nhận ra đó là người phụ nữ bị cắt cổ đêm đó ở chuồng lợn.
Hèn gì cân nặng cô cứ tăng.
Hoá ra không phải vì cô ăn mập mà là vì luôn cõng thi thể này.
Sau khi đến nhà máy linh kiện, cân nặng cô tăng vọt, vì người phụ nữ này đã mua chân tay thay thế ở đó.
Quy tắc thứ bảy của nhà máy linh kiện【Trang trại nuôi rắn Uroboros】.
【Mọi linh kiện đều có giá. Linh kiện miễn phí cho quản lý cấp cao trong khu, bán theo giá thị trường cho bên ngoài.】
Huệ Tử đưa tiền âm phủ cho A Bình để anh ta quay lại nhà máy linh kiện thanh toán.
“Cô là ai? Cô không phải quản lý khu vực, cô trốn từ phòng hồng đúng không?”
Tô Thanh Ngư đứng yên, giữ bình tĩnh: “Đêm đó cô đuổi tôi trên trần nhà. Gặp A Bình, cô biến mất. Tôi tưởng cô đã tự rời đi, không ngờ cô bám sau lưng tôi. Cô tên gì? Bám tôi để làm gì?”
“Tôi biết cô muốn làm gì, mục đích của tôi giống cô. Cơ thể tôi thối rữa nặng, không tự đi được, phải ký sinh trên người cô. Các linh kiện thay thế chỉ chậm lại quá trình thối rữa, không giúp tôi rời khỏi cô.”
Người phụ nữ không giấu giếm.
Tô Thanh Ngư đưa tay sờ sau lưng, không chạm được cô ta, chỉ thấy bóng người qua gương trong phòng.
Tô Thanh Ngư hỏi: “Sao Huệ Tử trả tiền cho cô?”
“Huệ Tử là chị gái tôi.”
Người phụ nữ kể cho Tô Thanh Ngư về chuyện xảy ra với mình.
Cô ta tên Naoko, chị em thân thiết với Huệ Tử, đến từ quốc đảo. Sau khi quỷ dị giáng xuống, cả hai gia nhập tổ chức Áo Đen.
Chị gái Huệ Tử ký khế ước với một quỷ dị do tổ chức sắp xếp: mặc áo xanh, cằm nhọn, mặt trắng không râu, lưỡi dài chẻ đôi như rắn.
Huệ Tử sợ gã, bề ngoài là chủ nhân, nhưng thực chất là nô lệ của quỷ dị.
Sau đó, hai chị em và quỷ dị được Chúc Chiếu U Huỳnh sắp xếp đưa vào phó bản này.
Lúc đó, phó bản chỉ một sao, nguồn ô nhiễm là những người mất tự do, bị ép làm việc trong khu.
Mục đích của tổ chức Áo Đen là nâng cấp phó bản.
Họ đưa nhiều người vào, thuần hóa, kiểm soát, hạn chế tự do, khiến họ đột biến. Sự phẫn uất làm ô nhiễm nghiêm trọng hơn.
Phó bản này lên hai sao.
Rắn xanh chê nguồn ô nhiễm quá đơn điệu.
Gã bắt Huệ Tử đẻ vô số trứng rắn. Trứng nở thành đám rắn trắng nhỏ, quản lý toàn khu.
“Người đeo mặt nạ trắng không phải con người…”
Tô Thanh Ngư bất ngờ. Cử chỉ, lời nói của chúng giống người quá.
Thậm chí lời than vãn về công việc cũng thân quen.
“Họ là con người, thuộc tổ chức Áo Đen, nhưng để khống chế, rắn xanh cho đám rắn trắng nhỏ bám lên mặt họ như mặt nạ, điều khiển hành vi.”
“Hèn gì đánh rơi một mặt nạ, bên dưới vẫn là mặt nạ.”
Tô Thanh Ngư nghĩ, như anh Vũ và A Bình, không đeo mặt nạ, là những người hầu như không bị ô nhiễm.
Nếu nguồn ô nhiễm bị tiêu diệt, chỉ họ mới có cơ hội rời đi. Những người còn lại sẽ như “quỷ đả tường”, mãi mãi lạc trong phó bản, không tìm được lối ra.
Naoko tiếp tục: “Chị tôi không chấp nhận việc mình đẻ trứng rắn, sụp đổ mà chết. Nhưng sau khi thành quỷ dị, chị ấy không chống cự, còn tiếp tục phục vụ rắn xanh như quỷ hồn bị sai khiến…”
Giọng Naoko đầy oán hận và tức giận. Gương trong phòng rung mạnh, chiếc gần Tô Thanh Ngư nhất vỡ tan, mảnh kính văng ra, làm xước mu bàn tay cô.
“Sao chị ấy có thể! Sao có thể hại cả tôi?!”
Nỗi ám ảnh của Naoko chính là sự phản bội của chị mình.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận