Nguy hiểm rình rập khắp nơi.
Trong phó bản, người duy nhất có thể tin chỉ có chính mình.
Lời này của Vô Tâm khiến Tô Thanh Ngư tỉnh táo nhận ra, quỷ dị là thứ không có cảm xúc, thứ ràng buộc được chúng chỉ có khế ước và quy tắc.
Cũng nhờ Vô Tâm, chiếc hộp gỗ không bị cướp lại.
Vừa nãy chú rể liên tục dò xét Tô Thanh Ngư, xem rốt cuộc cô có đúng là “chị họ” của Lý Na Na, có còn ký ức thời thơ ấu không.
Tô Thanh Ngư nhận được sự bảo vệ của danh phận “chị họ”, dễ tiếp cận quỷ dị có thân phận đặc biệt và lấy manh mối từ họ hơn Thẩm Tư Niên trong phó bản làng Công Dương.
Nhưng qua phản ứng của Hoa Mộc Cẩn và chú rể Mộc Dương có thể đoán ra, nếu cô không nhập vai tốt thì rất dễ đối mặt nguy cơ chết chóc.
Danh phận là con dao hai lưỡi.
Chú rể đó mất một cánh tay, biểu cảm lại không đổi, cả người trở nên lặng lẽ, gương mặt càng đờ đẫn.
Vết cắt ở tay không chảy máu, anh ta chỉ ngồi xa Vô Tâm hơn.
Chú rể tự nói cứ như vừa nãy chẳng có chuyện gì xảy ra: “Na Na nói hai người đã lâu không liên lạc, cô lớn hơn Na Na một khóa, học xong cấp ba thì đi du học. Lần này cưới cô ấy gọi cho cô nhưng số điện thoại cũ của cô là số không.”
“Tôi đã nhận được thư mời của hai người.”
Khóe miệng chú rể méo mó nhếch lên, răng như lưỡi dao, cái lưỡi liếm nhẹ môi, phát ra âm thanh bất an: “Chúng tôi không liên lạc được với cô, không gửi cho cô… khục khục khục… thư mời cưới.”
Vậy thư mời này do ai gửi?!
Là ai gọi cô đến làng Công Dương?
Máu trong người Tô Thanh Ngư như đông lại.
Ban đầu vì thư mời đề tên Lý Na Na, tất nhiên Tô Thanh Ngư nghĩ đó là do cô ấy gửi.
Nhưng xét từ quy tắc, quy tắc trên thư mời mâu thuẫn với quy tắc Lý Na Na viết sau lưng cô trong gánh hát.
Đặc biệt là phần liên quan đến hoa đỏ.
Thư mời ghi rằng hoa đỏ tượng trưng cho tái sinh và phước lành.
Lý Na Na viết sau lưng cô là đừng tin người phụ nữ cài hoa đỏ.
Quy tắc thư mời, nửa đầu quy tắc làng Công Dương và nửa dưới có lập trường khác nhau.
Tô Thanh Ngư suy đoán, thư mời đó rất có thể do Hoa Mộc Cẩn gửi.
Mà lập trường Hoa Mộc Cẩn và Lý Na Na đối lập nhau!
Sau khi chia tay chú rể, Tô Thanh Ngư mở hộp gỗ ngoài trời.
Bên trong chính là chìa khóa vàng.
Không tốn chút công sức.
Chìa khóa vàng hình chữ “Y”, Tô Thanh Ngư lập tức liên tưởng đến ngã rẽ trên núi.
Con chó đen sủa điên cuồng, bất an với chìa khóa.
Tô Thanh Ngư quan sát chìa khóa, hỏi Vô Tâm: “Hôm ở gánh hát, quy tắc quỷ dị viết sau lưng tôi có dấu vết ô nhiễm không?”
Vô Tâm lắc đầu.
Không có khế ước ràng buộc, Tô Thanh Ngư không dám chắc lời Vô Tâm nói là thật.
Thế là cô lấy ra hai ngàn đồng âm phủ, hỏi lại: “Anh chắc chắn không bị ô nhiễm chứ?”
“Cô không tin bạn trai mình sao?”
Hiếm thấy Vô Tâm không nhận tiền.
Mắt anh đen kịt, không có lòng trắng, nhìn chằm chằm Tô Thanh Ngư.
Là bạn gái, điều cơ bản là tin tưởng bạn trai.
Vô Tâm không nói quy tắc của anh cho Tô Thanh Ngư, nhưng về cơ bản có thể suy ra quy tắc của anh dựa trên vai trò “bạn trai”.
Nghĩ đến đây, Tô Thanh Ngư cất tiền đi, khoác tay Vô Tâm, dịu dàng: “Dĩ nhiên tôi tin anh mà, suy cho cùng anh là bạn trai tôi.”
Lúc này Vô Tâm mới dời mắt, giọng lạnh lùng, vô cảm: “Tôi là bạn trai cô, sẽ không lừa cô, trừ phi cô không còn tin tôi.”
Ánh mắt Tô Thanh Ngư khẽ động, cô biết chỉ cần mình làm những chuyện một người bạn gái bình thường sẽ làm, Vô Tâm sẽ cùng phe với cô.
Không được sai lầm.
Mỗi bước đi của Tô Thanh Ngư đều đang dẫm trên lưỡi dao.
Mạng sống chỉ có một, không được phép sai.
Tô Thanh Ngư tìm ngã rẽ gặp phải khi lên núi.
Ngã rẽ không biến mất, cứ như cố ý xuất hiện trước mặt cô.
Con chó đen ngồi xổm ở ngã rẽ, nhất quyết không chịu đi tiếp.
Nó thậm chí bắt đầu cắn xé dây dắt.
Xem ra phía bên kia ngã rẽ có thứ cực kỳ bất tường.
Tại ngã rẽ, Tô Thanh Ngư gặp Thẩm Tư Niên cầm hoa đỏ.
Thẩm Tư Niên thấy Tô Thanh Ngư, cầm hoa bước tới, đôi mắt đa tình bẩm sinh của anh ta nhìn cô dịu dàng, quyến luyến.
“Thanh Ngư, tôi có chuyện muốn nói riêng với cô, phiền cô qua đây một chút.”
Một người bạn gái bình thường nên tin tưởng, gần gũi, quan tâm bạn trai mình.
Và phải giữ lòng trung thành.
Phải nói, Thẩm Tư Niên làm nam chính trong "Kinh Dị Giáng Lâm", dù là ngoại hình hay vóc dáng đều hoàn mỹ, phù hợp với chuẩn mực điển trai của công chúng.
Tô Thanh Ngư lập tức lắc đầu, giữ khoảng cách: “Bạn trai tôi đang ở đây, có gì anh cứ nói trước mặt mọi người.”
Vô Tâm chỉ im lặng đứng bên cạnh nhìn tất cả.
Thẩm Tư Niên nhếch môi, giọng hơi chế giễu: “Một quỷ dị mà thôi, cô đừng quên tôi và cô mới thực sự là đồng loại.”
Đồng loại nhưng không có nghĩa cùng phe.
Tô Thanh Ngư nhìn đóa dâm bụt đỏ rực trên tay Thẩm Tư Niên, lập tức biết lấy hoa này từ Hoa Mộc Cẩn.
Nửa sau quy tắc thứ hai sau thư mời.
【Chị có thể cài hoa đỏ, hoa đỏ tượng trưng cho phước lành và tái sinh.】
Điều thứ mười hai quy tắc【Làng Công Dương】:
【Đừng tin người phụ nữ cài hoa đỏ, cho chim cô ta nuôi ăn chồn vàng, như vậy thì cô ta sẽ mất cánh.】
Kết hợp suy luận trước, Tô Thanh Ngư càng chắc chắn cô và Thẩm Tư Niên có lập trường khác nhau!
Lý Na Na viết sau lưng cô: Huyết thống là sợi dây bền chặt nhất, chị và em rồi sẽ gặp nhau.
So với Hoa Mộc Cẩn, Lý Na Na có thiện ý với Tô Thanh Ngư hơn.
Nếu không cũng sẽ không trực tiếp giao chìa khóa vàng cho cô.
Thẩm Tư Niên không đạt mục đích không bỏ cuộc, anh ta sải bước tiến tới, đóa dâm bụt đỏ trên tay không có lá xanh, tỏa hương gây chóng mặt.
Anh ta có mày kiếm mắt sáng, nháy mắt với Tô Thanh Ngư, thấp giọng nói: “Chúng ta qua kia nói, tôi có chuyện quan trọng về cách thông quan.”
Vừa nói vừa nhét đóa dâm bụt vào trong lòng Tô Thanh Ngư.
Tô Thanh Ngư lập tức bịt mũi, lùi ra sau ba bước rồi liên tiếp xua tay: “Tôi dị ứng phấn hoa, anh tránh xa tôi ra.”
Mặt Thẩm Tư Niên tối sầm.
Người phụ nữ này lại cảnh giác với anh ta đến vậy!
Nhưng khi Thẩm Tư Niên xuống núi, nhận được manh mối quan trọng từ gánh hát, anh ta nhẹ nhàng nói: “Thanh Ngư, tôi biết cô đang tìm khu vườn bí mật thời thơ ấu.”
Và anh ta biết vị trí khu vườn bí mật.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
3 Thảo luận