Ánh mắt Tô Thanh Ngư chuyển sang mẩu giấy.
Quy tắc vũ hội liên hoan【Tập đoàn Sao Mai】.
(Kính gửi nhà nghiên cứu, hoan nghênh bạn tham gia liên hoan ba năm một lần, liên hoan tổng cộng tổ chức ba ngày, trong thời gian không làm việc, xin vui chơi thoải mái. Để liên hoan diễn ra suôn sẻ, trong khi giải trí, cũng xin tuân thủ các quy tắc sau.)
【1、Xin chú ý đồng hồ trên tường, trước khi vui chơi xin giữ yên lặng. Sau khi vũ hội chính thức bắt đầu, thời gian trên đồng hồ sẽ dừng lại, xin nhớ hướng kim đồng hồ.】
【2、Tập đoàn mời các đoàn biểu diễn nổi tiếng từ bên ngoài, xin nghiêm túc xem biểu diễn, dù quá trình biểu diễn có bất hợp lý đến đâu, đừng nghi vấn. Bạn có thể tham gia biểu diễn, nhưng không được phá hoại biểu diễn. Sau khi biểu diễn kết thúc, xin vỗ tay nhiệt liệt.】
【3、Khi bạn nghe khúc dạo đầu màn thứ năm 《Giấc Mộng Đêm Hè》 do Mendelssohn sáng tác, xin đừng nhìn vào mắt bạn nhảy quá ba giây. Nếu bạn không làm được, có thể lấy cớ đi vệ sinh, ở nhà vệ sinh đợi đến khi bản nhạc kết thúc rồi mới quay lại.】
【4、Nhà vệ sinh đã hỏng, đừng vào bất kỳ ô nhà vệ sinh nào. Rửa mặt bằng nước lạnh có thể giữ tỉnh táo, chú ý nghe phát thanh, đừng soi gương.】
【5、Nếu bạn nghe thấy tiếng cưa gỗ và tiếng khóc trong nhạc nền điệu nhảy, xin trở về bên bạn nhảy, cho đến khi tạp âm biến mất, mới có thể buông tay.】
【6、Giữa tiệc sẽ có một số trò chơi nhỏ thú vị, trò chơi có bút tiên, đĩa tiên, trò chơi bốn góc, hỏi gương và ăn lương. Nếu có người mời bạn chơi trò chơi, bạn không thể từ chối. Nếu có người cùng lúc mời bạn chơi trò chơi, bạn có thể chọn một trong số đó.】
【7、Tìm giày đỏ, trước ba giờ sáng, rời đi theo người mang giày đỏ, nếu giữa đường rời đi, bạn thấy người cụt một ngón tay, có thể yêu cầu sự giúp đỡ của anh ta, anh ta có thể giải quyết hầu hết phiền não.】
Quy tắc thứ nhất.
Giữ yên lặng trước khi cuộc vui bắt đầu.
Tô Thanh Ngư nhìn Ngô Cừu với ánh mắt biết ơn.
Cậu ta là trợ lý của Tô Thanh Ngư, trong thời gian không làm việc, tận tụy hết mình, không chỉ mỗi tối đón Tô Thanh Ngư về ký túc xá, còn đưa ra những nhắc nhở cần thiết cho cô.
Cấp dưới tốt thế này, nhất định phải thưởng phong bì.
Vết thương trên vai Ngô Cừu đang lành dần.
Sắc mặt cậu ta tốt hơn hôm qua rất nhiều.
Lúc này, Dư Ba cũng đi tới.
Anh ta mặc áo sơ mi trắng bên trong, hai nút trên cùng không cài, lộ ra hai xương quai xanh mảnh dài, áo vest đen là vải lụa bóng, chỉ cài nút giữa, chẳng ra hồn ra vía gì.
Anh ta ngồi bên trái tay Tô Thanh Ngư, nửa tựa vào ghế, bắt chéo chân, tùy tiện lười biếng, không giống người đàng hoàng.
Dư Ba liếc nhìn về phía Tô Thanh Ngư, anh ta nheo mắt vẫy tay chào.
Tô Thanh Ngư bị quy tắc thứ nhất hạn chế, không nói chuyện.
Cô ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ tròn treo phía trước nhất, kim đồng hồ dừng lại lúc 9:13, không khí trong trường cũng sôi nổi lên, mọi người như những con rối được lên dây cót, bắt đầu tự do hoạt động.
Trần Mạn Ngọc đảm nhận vai trò người dẫn chương trình lần này.
Cô ta bước lên sân khấu, tay cầm micro đen: "Hoan nghênh mọi người tham gia liên hoan lần này, tôi là người dẫn chương trình Trần Mạn Ngọc. Hoạt động lần này gồm bốn phần, lần lượt là phần biểu diễn, phần khiêu vũ, phần trò chơi tương tác và phần tự do hoạt động, tập đoàn đã chuẩn bị đủ loại trái cây bánh kẹo, hy vọng mọi người chơi vui vẻ!"
Phía trước là phần giới thiệu quy trình bình thường.
Nhưng sau khi nói xong, Trần Mạn Ngọc cứ ngẩng đầu, cổ vặn vẹo với góc độ khoa trương, cô ta nhìn chằm chằm đồng hồ, miệng lặp đi lặp lại hỏi: "Giờ là mấy giờ rồi? Giờ là mấy giờ rồi?"
Trong đoàn biểu diễn, có một người đàn ông vạm vỡ đứng dậy, Trần Mạn Ngọc nhìn sang anh ta, anh ta run run rẩy rẩy trả lời: "Giờ là chín giờ."
Trần Mạn Ngọc há miệng đen ngòm về phía anh ta: "Sai rồi... cạch cạch cạch..." Cô ta giơ hai ngón tay, ra hiệu anh ta còn hai cơ hội.
Rồi, người đàn ông lộ vẻ kinh hoàng trên mặt, anh ta chạy về phía đoàn biểu diễn của mình, nắm tay bạn bè hỏi: "Giờ là mấy giờ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=628]
Thời gian chính xác là mấy giờ?"
Bạn diễn chung nhìn nhau, không nói cho anh ta biết giờ giấc.
Đôi mắt người đàn ông đầy tơ máu, miệng lẩm bẩm: "Tôi phải trả lời vấn đề về thời gian của cô ta, ai trộm đồng hồ của tôi? Các cậu ai trộm đồng hồ của tôi? Trả lại cho tôi mau!"
Vẻ mặt bạn diễn chung của anh ta thiếu kiên nhẫn: "Mày tự làm mất đồ, liên quan gì đến bọn tao?"
Người đàn ông lập tức quỳ xuống: "Thế các cậu nói cho tôi giờ giấc đi được không? Xin các cậu đấy."
"Chẳng phải cậubảo không cần đồng đội sao? Tôi chịu không nổi đại lễ của cậu đâu."
Bạn diễn chung của anh ta lườm một cái: "Cậu có bản lĩnh thế, cứ đoán bừa thời gian đi, dù sao cũng quanh quẩn chín giờ, biết đâu may mắn, đoán trúng luôn."
Dường như gã to con và bạn diễn chung có ân oán.
Vi Vi thấy gã to con hoảng loạn như vậy, liền tiến lên muốn đỡ gã dậy, cô ấy chỉ vào chiếc đồng hồ trong phòng, tốt bụng nói: "Chú ơi, đừng vội, chú xem, kia có đồng hồ mà."
Gã to con hất mạnh Vi Vi ra: "Cái đó hỏng rồi, hại chết tôi à?"
Trong mắt gã to con, Vi Vi cố tình dẫn dắt gã phạm quy, đương nhiên sắc mặt chẳng tốt đẹp gì.
Gã to con này là người thử thách từ phó bản khác, anh ta cần đến phó bản Tập đoàn Sao Mai tham gia vũ hội liên hoan ba ngày, rồi sau khi vũ hội kết thúc, sống sót trở về phó bản của mình.
Tất cả thời gian của Tập đoàn Sao Mai đều sai lệch, anh ta lấy được đạo cụ đồng hồ then chốt từ phó bản của mình, nhưng tối qua lúc nghỉ ngơi ở ký túc xá, đồng hồ bị trộm mất.
Đạo cụ mất, anh ta không thể hoàn thành nhiệm vụ quy tắc giao phó.
Lúc này, chẳng khác gì người chết.
Mặt Vi Vi lạnh tanh chạy đến bên Riko, tuôn một tràng oán trách: "Người gì đâu, hung dữ thế không biết."
Riko không muốn xen vào chuyện bao đồng: "Kệ người lạ đi."
Tô Thanh Ngư liếc đồng hồ đeo tay, cố ý nói một câu: "Đã chín giờ tám phút rồi, đồ ăn giao tận nơi của tôi còn bị trễ nữa chứ."
Hẳn là gã to con nghe thấy câu ấy.
Nhưng anh ta không dám tin lời Tô Thanh Ngư.
Ai dám tin lời người lạ từ phó bản khác chứ?
Trả lời sai còn thảm hơn là không trả lời.
Gã to con không nói ra giờ đúng, Trần Mạn Ngọc đưa tay sờ mặt anh ta.
Dường như ô nhiễm trên người anh ta nặng thêm, anh ta ủ rũ trở về chỗ ngồi, trở nên điên điên khùng khùng, miệng lẩm bẩm mãi không thôi: "Bây giờ mấy giờ rồi?"
Bạn diễn chung vừa nãy buông lời châm chọc đi thăm dò tình hình gã to con.
Đám người ấy, chắc là người thử thách cùng phó bản với anh ta.
Dư Ba xem xong vở kịch vừa rồi, giọng điệu lạnh tanh: "Lòng người còn đáng sợ hơn quỷ dị nhiều."
Tô Thanh Ngư không tỏ rõ thái độ.
"Cô đến khá sớm đấy chứ."
Dư Ba nghiêng người về phía Tô Thanh Ngư, giọng khàn khàn thì thầm bên tai cô: "Bộ váy dạ hội của cô đẹp lắm, đến sớm thế này, có phải cô rất mong chờ nhảy cùng tôi không?"
"Tôi mong chờ ba ngày không phải đi làm, ở đây có đồ ăn vặt trái cây miễn phí, không đến thì phí."
Tô Thanh Ngư nhìn Dư Ba, tay bị thương của anh ta đã tháo bột, đeo găng tay len trắng: "Vết thương lành rồi à?"
"Nhờ phúc của cô, sắp khỏi hẳn."
Dư Ba vươn người qua Tô Thanh Ngư, nheo mắt nhìn Ngô Cừu bên kia, làn da trắng nổi bật đôi môi hồng như cánh hồng, nhưng lời nói lại đầy ác ý: "Vết thương của trợ lý cô hồi phục thế nào rồi? Cậu ta phiền phức thật đấy, sao chưa bị vết thương lở loét, nhiễm trùng mà chết đi?"
Tô Thanh Ngư dịch ra xa Dư Ba một chút: "Trợ lý nhỏ của tôi cản trở anh chuyện gì?"
Ngô Cừu là người làm thuê được trời chọn, không thể chết được.
Dư Ba bắt đầu càm ràm: "Ban ngày, trợ lý nhỏ của cô sẽ giúp cô xử lý nhiều việc nguy hiểm, không có cậu ta, cô phải tự làm mấy chuyện ấy đấy."
Nói đến đây, Dư Ba đầy hy vọng: "Nếu cô chết vì tai nạn lao động, biết đâu lãnh đạo sẽ sáp nhập hai bộ phận chúng ta lại, để tôi làm lãnh đạo bộ phận."
"Anh mơ đẹp thật đấy."
Tô Thanh Ngư nắm lấy bàn tay đeo găng len trắng của Dư Ba, nhìn nụ cười trên mặt anh ta dần biến mất, siết chặt: "Lần sau đừng mơ nữa."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận