Bạch Hỏa tỏ ý, họ chuẩn bị mang những ống tiêm này ra khỏi phó bản, rồi tiếp tục nghiên cứu ở thế giới bên ngoài.
“Không được, đừng mang đồ trong tập đoàn vào thế giới thực.”
Tô Thanh Ngư lên tiếng ngăn cản: “Nó có trí tuệ, đừng xem nó như một vật chết. Tập đoàn do nó khống chế, các anh phát hiện những thứ này trong tập đoàn, có lẽ chính là nó muốn các anh mang những thứ này ra ngoài, mới để các anh phát hiện. Hơn nữa, thuốc giải nhà ai lớn như vậy.”
Tính tò mò là động lực tiến bộ của loài người, con người luôn nghĩ đến việc khống chế sự vật chưa biết.
Nhưng trong quá trình khám phá, con người dễ đánh mất lòng tôn kính với thế giới, từ đó dẫn đến diệt vong.
Giống như dây thần kinh cảm giác đau vậy.
Cơ thể con người nếu bị tổn thương, cảm thấy đau đớn, sẽ hiểu làm vậy sẽ tổn thương chính mình, từ đó tránh xa.
Nhưng nếu người không sợ đau, sẽ không sợ hãi gì.
Dẫn đến cái chết.
“Cô nương nói có lý.”
Bạch Hỏa chắp tay: “Việc này bàn sau, chúng ta rời khỏi nơi này trước.”
Tô Thanh Ngư gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta chạy trước.”
Bạch Hỏo liếc nhìn Thẩm Tư Niên, rồi vẫn quyết định dán bùa phép lên lưng anh ta trước khi rời đi.
"Anh ta giấu thuốc giải, anh vẫn giúp?"
Tô Thanh Ngư sẽ không đâm chết Thẩm Tư Niên, nhưng cũng tuyệt đối không ra tay cứu trợ.
Trong mắt Bạch Hỏa không có oán hận, đôi mắt xám của anh bình thản như mây trôi: "Dùng hết khả năng của ta, phần còn lại, phải xem mạng của Thẩm công tử rồi."
Tô Thanh Ngư cảm thán: "Lòng dạ anh tốt thật."
"Chỉ thuận theo lòng mình thôi."
Nói xong, Tô Thanh Ngư và Bạch Hỏa rời đi.
Bạch Hỏa cũng mang theo cả hòm thuốc giải.
Bùa chú vẫn được dán trên lưng Thẩm Tư Niên.
Sau khi họ rời đi, Thẩm Tư Niên đang nấu nướng trong không gian ý thức bỗng cảm thấy lưng nóng rát như lửa đốt.
Quay đầu nhìn lại, nhà bếp đã cháy.
"Chuyện gì thế? Sao không gian lại cháy được?"
Thẩm Tư Niên hoảng hốt.
Anh ta bắt đầu gọi hệ thống.
Ngọn lửa nhanh chóng lan rộng, thiêu đốt cả không gian.
Khói đen dày đặc khiến anh ta ho sặc sụa.
Ngực anh ta gồng lên, muốn chạy ra ngoài.
Anh ta muốn rời khỏi không gian.
Nhưng rồi anh ta phát hiện, bản thân không thể thoát ra.
“Hệ thống, hệ thống đâu rồi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=689]
Mau ra đây!”
Thẩm Tư Niên giận dữ, anh ta đã nâng hệ thống lên cấp cao nhất, vậy mà nó vẫn thích biến mất.
Trước đây không chuyên nghiệp, cưng chiều cũng được.
Nhưng lần này, Thẩm Tư Niên đã đối mặt với nguy hiểm tính mạng mà nó vẫn không xuất hiện.
Thẩm Tư Niên cảm thấy bất mãn.
Thẩm Tây Đồng đang bắt người nước ngoài làm gia vị, chợt cảm nhận được sự kêu hỏi của Thẩm Tư Niên.
Cô ta lập tức thả người đàn ông tóc vàng đang run rẩy trong góc.
Nhanh chóng quay trở về.
Thẩm Tư Niên không tìm thấy lối thoát, trong lúc phẫn nộ và bồn chồn đã nắm chặt tay, đấm xuống đất.
Đột nhiên, một cơn đau nhói xuyên tim truyền từ đầu ngón tay.
Màn sương trước mắt tan biến.
Thẩm Tư Niên phát hiện, mình đã rời khỏi "không gian".
Chưa kịp mừng thầm, Thẩm Tư Niên đã nhìn thấy đôi bàn tay máu me của mình.
Cơn đau dữ dội như dòng điện xuyên khắp cơ thể.
"Tay mình... ngón tay của mình đâu rồi?"
Mặt Thẩm Tư Niên tái nhợt, đôi chân run lẩy bẩy.
Cơ thể mất thăng bằng, hông anh ta đập mạnh vào mặt bàn phía sau, những ngón tay lần lượt lăn xuống đất.
"Đây là gì..."
Thẩm Tư Niên cúi đầu nhìn thấy những ngón tay đứt lìa nát thịt, rồi không thể tin nổi quay đầu nhìn lại.
Mặt bàn đầm đìa máu, những ngón tay bị chặt thành từng khúc.
Thẩm Tư Niên chỉ cảm thấy máu toàn thân đông thành băng.
"Sao lại thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Rõ ràng một giây trước, anh ta còn đang trong không gian chuẩn bị làm một bữa đại tiệc để ăn mừng việc nâng hệ thống lên cấp tối đa, mở khóa toàn bộ cửa hàng hệ thống.
Tại sao một giây sau, anh ta từ thiên đường rơi xuống địa ngục?
Tim Thẩm Tư Niên đập cuồng loạn, mồ hôi lã chã trên trán.
Dưới sự dồn ép của nỗi đau và nỗi sợ hãi, bộ não Thẩm Tư Niên phát ra mệnh lệnh tối cao.
Anh ta không thể chết! Phải sống sót!
Thẩm Tư Niên chạy đến điểm tập kết của tổ chức Áo Đỏ.
Anh ta muốn tìm Bạch Hỏa và Lạc Tử Huyên cầu cứu.
Thẩm Tây Đồng trở về, nhìn thấy những ngón tay rơi trên mặt đất, bát canh còn đang uống dở và mùi hương của những con người khác trong không khí.
Đôi mắt Thẩm Tây Đồng bình thản, tựa như một thiếu nặng ngây thơ vô tư lự.
Cô ta nhặt những ngón tay trên mặt đất, rửa sạch bằng nước rồi nhét vào miệng nhai.
Khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng không chút hơi ấm.
"Chủ nhân của tôi, anh thật không ngoan."
Thẩm Tây Đồng cố gắng duy trì vẻ mặt của con người, tựa như mặt hồ tĩnh lặng trước khi cơn bão ập đến, cô ta ôm lấy khuôn mặt mình: "Chúng ta đã hòa thuận với nhau lâu như vậy, tôi không muốn để anh thấy mặt xấu xí của tôi đâu."
Thẩm Tư Niên xé một mảnh áo, bọc lấy bàn tay đang chảy máu.
"Tử Huyên, cứu tôi."
Thẩm Tư Niên chạy một mạch, cuối cùng cũng nhìn thấy Lạc Tử Tuyên.
Lạc Tử Huyên ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Tư Niên nước mắt nước mũi giàn giụa chạy về phía mình, cau mày, nhưng nhanh chóng thay bằng vẻ mặt quan tâm: "Tư Niên, anh làm sao vậy? Sao lại bị thương nặng thế?"
"Tôi tỉnh dậy thì phát hiện ngón tay của mình bị người ta chặt đứt!"
Thẩm Tư Niên đau đớn đến mức méo mặt: "Tôi không biết là ai làm, nhưng tôi nhất định sẽ khiến kẻ sát nhân phải trả giá!"
Anh ta vừa định than thở với Lạc Tử Huyên, bỗng nhiên nhìn thấy Tô Thanh Ngư đang cầm một ống tiêm màu đỏ trong tay.
Mặt Thẩm Tư Niên tối sầm lại, anh ta hạ thấp giọng hỏi: "Tử Huyên, tại sao con tiện nhân kia lại ở đây?"
"Cô ta mang về một hòm thuốc tiêm." Lạc Tử Huyên hơi ngước cằm, cùng với cử chỉ lạnh lùng, đã lộ rõ sự chán ghét đối với Thẩm Tư Niên: "Đừng nói với tôi đó là hòm thuốc mà chúng ta đã giấu đi."
"Tử Huyên, em yên tâm, tôi sẽ tìm cách lấy lại số thuốc tiêm đó."
"Ừ."
Lạc Tử Huyên lười nhìn anh ta tiếp.
Người đàn ông này đã mất mấy ngón tay.
Bộ dạng này đúng là mất hết phong độ.
Ngay cả số thuốc tiêm mà hai người cùng nhau giấu kỹ, cũng bị Tô Thanh Ngư tìm thấy và mang về.
Đúng là không làm nên trò trống gì, chỉ phá hoại đủ đường.
Lạc Tử Huyên thầm trừ điểm Thẩm Tư Niên trong lòng.
Tô Thanh Ngư nhìn về phía cửa, lấy khuỷu tay chọt nhẹ Bạch Hỏa, ra hiệu cho anh nhìn ra đó.
Bạch Hỏa thấy Thẩm Tư Niên trở về còn sống, hơi ngạc nhiên rồi bước tới: "Thẩm công tử, anh đã trở về bình an vô sự rồi sao?"
Thẩm Tư Niên ôm lấy bàn tay cụt ngón, ngượng ngùng nói: "Tôi muốn thăm dò đường an toàn giúp mọi người, không ngờ vi phạm quy tắc nên bị thương."
"Vậy thì anh thật vĩ đại quá."
Tô Thanh Ngư nhìn thấu nhưng không nói toạc ra.
Bạch Hỏa chỉ mỉm cười nhẹ, rồi bảo bác sĩ trong đội giúp Thẩm Tư Niên băng bó vết thương trên tay.
Thẩm Tư Niên tưởng rằng mình đã qua mặt được mọi người.
Lúc này, trong phòng đột nhiên có tuyết rơi.
Bông tuyết lớn rơi trên mu bàn tay Tô Thanh Ngư, lạnh buốt đến thấu xương.
Thẩm Tây Đồng đang đẩy nồi canh lớn.
Cô ta dừng xe đẩy.
"Là con người tinh nghịch nào đã phá rối quá trình nấu nướng của ta, uống trộm canh của ta."
Gương mặt Thẩm Tây Đồng khó lường, cô ta múc một muỗng nước dùng gia vị chỉ còn một nửa trong nồi, đưa lên môi nếm thử, cảm thấy hơi đổi vị.
Cô ta nhìn mặt Thẩm Tư Niên đầy vẻ sợ hãi, cười với anh ta, nụ cười mang chút ngọt ngào: "Con người chỉ khi không còn sợ hãi, được nấu chín, mới có thể giữ được thịt tươi ngon. Chủ nhân, tôi nuôi anh lâu như vậy, anh chạy làm gì thế?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận