Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 115: Làng Công Dương (27)

Ngày cập nhật : 2025-06-17 18:07:46
Hai con đường núi, một rẽ trái phía trước, một rẽ phải phía trước.
Đường bên trái quanh co không thấy điểm cuối, tĩnh lặng đáng sợ như thể gió cũng không dám thổi qua.
Đường bên phải sáng sủa hơn, hai bên nở đầy hoa hồng phấn, đung đưa theo gió nhẹ.
Cả hai đường đều không có người.
Tô Thanh Ngư lúng túng, rốt cuộc đường nào mới dẫn lên núi?
Con chó đen sủa về phía bên trái, nó kéo vạt váy cô, ra hiệu cô đi đường trái.
Điều thứ năm quy tắc【Làng Công Dương】:
【Trong từ đường có nuôi một con chó đen, nó sẽ bảo vệ bạn, trừ khi bất đắc dĩ, đừng dễ dàng bỏ nó.】
Theo quy tắc, chó đen là vật đáng tin.
Tô Thanh Ngư theo chó đen, bước vào con đường núi bên trái.
Lựa chọn đúng, cô thuận lợi lên núi.
Tô Thanh Ngư đi tìm chú rể trước, về cô dâu Lý Na Na, anh ta chắc chắn biết nhiều manh mối.
Cô thấy mình cần nói chuyện với anh ta.
Nhà chú rể là một trong số ít ngôi nhà khang trang trong làng xây bằng gạch ngói, chân tường phủ rêu xanh, ngói đen trên mái lấp lánh.
Tô Thanh Ngư gõ cửa, mặt chú rể trắng bệch ra mở cửa.
Thấy Tô Thanh Ngư, khuôn mặt cứng nhắc của anh ta lộ chút vui mừng.
“Chị họ của Na Na à, mau vào nhà.”
Tô Thanh Ngư bước vào nhà chú rể, bên trong là lò than đang cháy, ánh lửa đỏ đậm chậm rãi thiêu đốt than đen nhưng trong phòng vẫn lạnh lẽo.
Xà nhà trên trần là gỗ.
Tô Thanh Ngư nhận ra đó là gỗ hòe.
Thông thường dân làng xây nhà kiêng dùng gỗ hòe và liễu làm xà.
Vì cây hòe thường trồng cạnh ngôi mộ.
Nhưng nhà chú rể lại dùng rất nhiều gỗ hòe.
Tô Thanh Ngư lại nhớ đến rừng hòe cạnh cổng làng, sâu bên trong có nhiều cây hòe bị đốn.
Lẽ nào những cây hòe đó được kéo lên đỉnh núi làm nhà?
Chú rể mời họ ngồi xuống.
Anh ta lấy từ tủ một chai nước màu xanh rồi rót vào ly, bưng ra.
“Khát rồi nhỉ? Uống chút nước đi.”
Tô Thanh Ngư nhận ly, cầm trong tay, không uống.
Vô Tâm cầm lấy, đưa lên môi uống cạn.
Uống xong anh liếm môi như chưa đã, thịt bên trong lỗ ngực dường như đập mạnh hơn, đầy hứng khởi.
Vô Tâm giơ ly rỗng: “Cho thêm ly nữa.”
Tô Thanh Ngư lập tức đưa ly của mình cho Vô Tâm.
Chú rể tỏ vẻ không vui, anh ta nhìn chằm chằm Tô Thanh Ngư: “Đây là cho cô, cô không uống à?”
Tô Thanh Ngư lắc đầu: “Tôi không khát.”
Hiện tại đã biết rằng quỷ dị có thể uống nước xanh và nước xanh là món ngon với chúng.
Chú rể ngồi trên ghế cạnh bàn, khuôn mặt xanh trắng đầy đau buồn: “Các người đến tìm tôi là đã tìm được cô dâu sao?”
“Na Na là em họ tôi, hồi nhỏ tôi và em ấy là bạn thân, thường chơi cùng nhau. Nghe tin em ấy sắp cưới, tôi thật lòng cảm thấy vui cho hai người. Vốn là chuyện vui, ai ngờ thành bi kịch. Anh yên tâm, tôi hứa sẽ tìm Na Na về nguyên vẹn…”
Vai Tô Thanh Ngư khẽ run, hai tay nắm chặt, mắt ngấn lệ như cảm thấy đau lòng vì chuyện này.
Ánh mắt chú rể lóe lên tia kỳ lạ, giọng anh ta đầy nghi ngờ và dò xét: “Cô còn nhớ chuyện hồi nhỏ sao?”
Tô Thanh Ngư khẽ cắn môi: “Vẫn nhớ năm đó cùng nhau đi tìm khu vườn bí mật, chìa khóa vàng có thể mở khu vườn… À, anh biết chìa khóa vàng ở đâu không? Tôi muốn đến khu vườn bí mật lần nữa, ở đó có kỷ niệm đẹp của tôi và Na Na.”
Điều thứ mười ba quy tắc【Làng Công Dương】.
【Tìm được chìa khóa vàng, chìa khóa vàng mở được khu vườn bí mật, bản đồ kho báu đang mục nát, tìm được bản đồ sẽ tìm được cô dâu, phải nhanh, phải nhanh!】
Tô Thanh Ngư phải nhanh chóng tìm được chìa khóa vàng.
Chú rể như nhớ ra gì đó, anh ta vỗ đầu mình rồi lẩm bẩm trong miệng: “Na Na từng nói có một món quà quan trọng dặn tôi phải giao cho cô.”
Nói xong chú rể vén chăn, chui cả người xuống gầm giường tìm đồ.
Tô Thanh Ngư thấy giường gỗ cũng làm từ gỗ hòe.
Vô Tâm có vẻ hơi đói, anh nhìn chú rể, trong đôi mắt đen ánh lên vẻ thèm ăn.
Cơn thèm ăn vô tận.
Dạ dày anh như hố đen, chỉ có ăn liên tục mới có chút bình yên tạm thời.
Tô Thanh Ngư vội xoa dịu: “Ra khỏi phó bản tôi sẽ đãi anh một bữa lớn. Trong làng có vài người là NPC quan trọng, nếu anh ăn hết chúng, manh mối của tôi sẽ đứt.”
“Tôi sẽ không làm vậy.”
Khi Vô Tâm trở thành “bạn trai” của Tô Thanh Ngư, anh cũng bị ràng buộc bởi quy tắc tương ứng.
Chú rể lôi từ gầm giường một hộp gỗ nhỏ.
Mặt hộp phủ đầy bụi như để đó rất lâu không ai động đến.
Chú rể đưa hộp cho Tô Thanh Ngư: “Đây là thứ đó, cô giữ cẩn thận.”
Tô Thanh Ngư nhận hộp, không mở trước mặt chú rể.
Có thể thấy tình cảm giữa chú rể và cô dâu khá tốt.
Nhắc đến cô dâu mất tích, chú rể tỏ ra rất đau buồn.
Chú rể bắt đầu kể chuyện xưa: “Tình cảm của tôi và Na Na trải qua nhiều sóng gió. Ban đầu tôi yêu một cô gái khác, Na Na giúp chúng tôi che giấu. Nhưng sau đó cô gái kia rời làng, vứt bỏ tôi. Tôi suy sụp cả năm, may nhờ Na Na ở bên giúp tôi vượt qua bóng tối thất tình, bắt đầu lại cuộc sống.”
Cô gái khác?
Tô Thanh Ngư nhíu mày: “Cho phép tôi mạo muội hỏi một câu, cô gái đó là ai?”
Chú rể đứng dậy, mặt lộ nụ cười quái dị, mắt trợn to để lộ những tia máu đỏ như mạng nhện.
Anh ta cười âm u hỏi: “Cô không nhớ sao? Cô không nhớ được à! Nếu không nhớ thì cô không phải chị họ của Na Na!”
Nói xong, anh ta vươn tay định giật lại hộp gỗ trong tay Tô Thanh Ngư.
Tay anh ta như cành hòe khô, may mà Vô Tâm chặn lại giữa chừng.
“Bạn gái tôi nhát gan, xin đừng dọa cô ấy.”
Vô Tâm siết chặt tay chú rể rồi kéo đứt cánh tay anh ta khỏi cơ thể, nhét vào miệng nhai ngấu nghiến.
Tô Thanh Ngư: …
Rời khỏi nhà chú rể, Tô Thanh Ngư nghiêng đầu nhìn Vô Tâm tỏ ra như thể chẳng có chuyện gì, bực bội hỏi: “Quy tắc ràng buộc anh là chỉ khi quỷ dị trong làng tấn công tôi, anh mới được ra tay với chúng đúng không?”
Vô Tâm chậm rãi gật đầu.
“Sao không nói quy tắc của anh cho tôi?”
Vô Tâm nở nụ cười quỷ dị: “Vì giờ cô không phải chủ nhân của tôi, chỉ là bạn gái tôi. Trong quy tắc còn nói không được ăn bạn gái.”

Bình Luận

3 Thảo luận