Bên ngoài phó bản 【Vườn Địa Đàng Đen】.
Bạch Hỏa đang ngồi trên xe, đi vào trong sương mù, đến phó bản 【Ngôi Nhà Ngọt Ngào】 mà anh nắm chắc hơn.
Anh nghiêng đầu, dựa vào cửa kính, cửa kính phản chiếu nửa khuôn mặt anh.
Món nợ của Trí Hư Tản Nhân, anh sẽ tính lên đầu Tập đoàn Sao Mai.
Tổ chức Áo Đỏ.
Trước mặt Chu Sơn Hải, các công văn chờ xử lý chất thành núi, hai mắt anh ấy đen như gấu trúc, thức khuya quá độ khiến anh ấy vô cùng nhớ Bạch Hỏa.
Người phụ nữ bên cạnh lại ôm một tập tài liệu mới xuất hiện.
"Lãnh đạo, đây là công văn khẩn cấp, yêu cầu xử lý hết tối nay."
Chu Sơn Hải cầm con dấu trên tay, há miệng, một dáng bẻ bị tàn phá.
"Tuyển dụng, phải tuyển dụng, nếu không, em Bạch chưa về, tôi đã đột tử tại vị trí làm việc rồi."
Chu Sơn Hải lập tức bảo cấp dưới viết thông báo tuyển dụng.
Tổ chức Áo Đen.
Mỹ nhân ốm yếu nhẹ nhàng dựa vào lòng một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng. Da người đàn ông đó trắng nõn, đường nét khuôn mặt rõ ràng, phần mắt lại dịu dàng, đang đắm đuối nhìn mỹ nhân ốm yếu.
Anh ta nói một cách thâm tình: "Anh nhất định sẽ tìm cách chữa khỏi bệnh cho em."
Gương mặt của mỹ nhân ốm yếu nhỏ nhắn khẽ cúi xuống, cô ta nương tựa vào lòng người đàn ông, nói: "Đàn anh, em đã như thế này rồi, anh vẫn sẵn lòng ở bên em, em thực sự rất cảm động."
Người đàn ông da đen xuất hiện với vẻ mặt lạnh lùng, anh ta đứng ở cửa, khoanh tay, nhìn chằm chằm vào người đàn ông được em gái gọi là đàn anh.
"Em gái, giết cậu ta đi."
Mỹ nhân ốm yếu cứng đờ trong lòng học trưởng, cô ta hơi buồn ngẩng đầu, động tác mê hoặc vén tóc mai sau tai, nói: "Anh trai, đàn anh là người em yêu mà."
Còn đàn anh đang ôm mỹ nhân ốm yếu, vẻ mặt cảnh giác nhìn người đàn ông da đen, nói: "Anh trai của em có chút nhân cách phản xã hội đấy."
Người đàn ông da đen hoàn toàn không quan tâm đàn anh nói nhảm gì, ánh mắt anh ta dán chặt vào mỹ nhân ốm yếu, một lúc lâu sau nói một câu: "Anh ghen tị."
Mỹ nhân ốm yếu cúi đầu, mái tóc dài rối bù che nửa khuôn mặt bệnh hoạn của cô ta.
Cô ra giơ tay, vuốt ve khuôn mặt đàn anh, hôn lên môi đàn anh trước mặt người đàn ông da đen, sau đó rút dao găm, đâm vào sau đầu đàn anh trong ánh mắt trợn trừng của người đàn ông da đen.
Sức lực cổ tay cô ta rất yếu ớt, không thể cắt đứt đầu ngay lập tức.
Khi đàn anh chết, vẻ ngọt ngào trên mặt vẫn chưa phai.
"Như vậy có thể xoa dịu sự ghen tị của anh trai không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=520]
Mỹ nhân ốm yếu cười tươi như hoa, màu môi đỏ tươi.
Người đàn ông da đen đẩy thi thể đứt nửa cổ ra xa.
Anh ta ôm lấy mỹ nhân ốm yếu trên xe lăn, vùi đầu vào cổ cô ta, giọng nói ấm ức: "Anh chỉ có mỗi em thôi, giữa chúng ta không thể chứa thêm người thứ ba."
Mỹ nhân ốm yếu vuốt ve mái tóc ngắn của anh ta, không nói gì.
Người đàn ông da đen lấy ra thông báo tuyển dụng của tổ chức Áo Đỏ, nói: "Cấp trên ra nhiệm vụ, bảo chúng ta cử gián điệp, mai phục vào tổ chức Áo Đỏ, thu thập tin tức rồi tạo cho họ một chút bất ngờ. Theo tin tức mới nhất, trong tổ chức Áo Đỏ, tên tóc trắng khó chịu nhất không có, gần đây là tên béo đó quản lý, não của tên béo không tốt, đây là cơ hội hành động tốt của chúng ta."
"Vậy thì cử con bé Điền Lưu Ly đó đi."
Mỹ nhân ốm yếu hôn lên mái tóc ngắn của người đàn ông da đen: "Con bé đó khá gian xảo, thấp bé, khuôn mặt nhỏ đó lại tinh xảo, trước đây anh đã nhìn cô ta mấy lần trong bữa tiệc của tổ chức, anh trai, cô ta khiến anh hứng thú rồi sao?"
Người đàn ông da đen cười lạnh một tiếng: "Anh thấy mỗi lần cô ta ăn cơm đều đến đầu tiên, làm việc thì im lặng, tổ chức chúng ta không nuôi kẻ vô dụng đâu."
"Nếu hứng thú, anh trai đừng quá để ý đến em, cuộc sống ngắn ngủi, kịp thời hưởng lạc, không phải sao?"
Mỹ nhân ốm yếu tỏ ra rất rộng lượng.
Người đàn ông da đen im lặng.
Trong lòng anh ta chỉ có mỹ nhân ốm yếu.
Hai người ôm nhau rồi nhìn nhau một cách thân mật.
Phó bản【Vườn Địa Đàng Đen】 .
Tô Thanh Ngư xâu những trang sức đủ màu lại, che những phần quan trọng trên người.
Nặng thật.
Còn hào nhoáng nữa, có thể làm chó mù mắt.
Con rắn bò lên cổ Tô Thanh Ngư, động tác rất nhanh, "rẹt" một cái đã trườn qua vai lên rồi trốn vào tóc cô.
"A Vân, mang ta đi cùng sẽ giúp cô."
Trong truyền thuyết, rắn là hóa thân của ma quỷ, là thứ xấu xa.
Nó nằm ở nơi rất gần cổ cô.
Hơi nguy hiểm.
"Giúp tôi là ý gì?"
Làn da lạnh lẽo của con rắn hút nhiệt từ cơ thể cô, nó nói: "Đương nhiên là giúp cô trốn khỏi Vườn Địa Đàng, A Vân, cô đã ăn quả thiện ác, bây giờ đang trong trạng thái tỉnh táo. Nơi này đã bị ô nhiễm rồi, tất cả những gì cô thấy đều là giả dối, Vườn Địa Đàng chỉ sẽ đánh cắp thời gian của cô, để cô sống trong mơ, nghe lời ta, trở về thế giới thực cùng ta."
Lời nói này nghe có chút đáng tin.
"Cậu biết ô nhiễm là gì sao?"
"Đương nhiên ta biết, khi cô nhìn ta, cô thấy gì?"
Tô Thanh Ngư thành thật trả lời: "Một con rắn trắng."
"Chết tiệt, quả nhiên bọn họ biến ta thành hình dạng con rắn."
Lúc này, Tô Thanh Ngư cảm thấy cuốn sách 《Vườn Địa Đàng Đen》 trong tay đang nóng lên.
Mở sách ra.
Bên trong xuất hiện chữ mới.
Quy tắc 【Vườn Địa Đàng Đen】.
(A Vân thân yêu, bảo bối của chúng ta, chào mừng đến vùng đất yên bình cuối cùng của nhân gian, chỉ cần con tuân theo các quy tắc sau, con có thể có được sự bình yên và thanh thản vĩnh viễn ở đây.)
【1. Đừng tin lời của con rắn, đừng ăn quả từ cây thiện ác. Nếu con không chịu nổi sự cám dỗ, hãy lập tức nói với mẹ, mẹ và bố sẽ bắt con rắn đó.】
Lật tiếp về sau, những trang giấy phía sau vẫn trống.
Quy tắc chỉ xuất hiện điều đầu tiên.
Và nội dung quy tắc hoàn toàn trái ngược với lời con rắn.
Thân phận của cô trong phó bản là A Vân, cũng là con gái của Adam và Eva.
Quy tắc được viết cho cô bằng giọng điệu của mẹ Eva.
"Vô Tâm, Anh Lạc, xem giúp tôi quy tắc này có bị ô nhiễm không?"
Họ nhìn vào cuốn sách màu đen.
Vô Tâm nói: "Chủ nhân, trên này không có chữ nào cả."
Anh Lạc gật đầu, cũng nói như vậy.
"Sao có thể?"
Rõ ràng Tô Thanh Ngư nhìn thấy các quy tắc xuất hiện trong sách.
Vô Tâm lấy cuốn sách, lật đến trang đầu.
"Chủ nhân, tôi chỉ có thể thấy đoạn văn viết trên trang đầu."
Đó chính là câu nói bất hủ của nhà truyền giáo người Anh thời trung cổ John Ball.
Họ không nhìn thấy những thứ khác.
Vô Tâm và Anh Lạc không phải là quỷ dị sống trong phó bản này, sao họ có thể không nhìn thấy quy tắc?
Con rắn trốn trong tóc Tô Thanh Ngư, giọng điệu gấp gáp nói: "A Vân, dù cô thấy gì trong sách cũng đừng tin. Cô chỉ có thể tin lời ta nói, ta mới là chỉ dẫn của cô trong phó bản này."
Tô Thanh Ngư nhíu mày, vì không biết tin bên nào nên cô không tin cả hai.
Cô tin chính mình.
"Nghi lễ tế tự sắp bắt đầu, cô vẫn nên đi xem tế tự trước, nếu đến muộn thì sẽ bị Adam và Eva nghi ngờ đấy."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận