Ánh sáng từ con mắt thứ ba của Nhị Lang Thần chiếu xuống.
Tô Thanh Ngư nhìn thấy, bên dưới chiếc cà-sa của Đường Tăng đang bò đầy những bóng đen.
Những bóng đen ấy như từ nơi sâu thẳm của địa ngục trồi lên, vươn vô số cánh tay về phía Đường Tăng, không ngừng kéo ông xuống.
Con mắt của Nhị Lang Thần có thể khiến ô nhiễm ẩn giấu trên người Đường Tăng hiện nguyên hình.
Đường Tăng chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, giọng nói bình thản nhưng lời thốt ra lại lạnh lẽo thấu xương: “Ngộ Không, vi sư không phải yêu quái. Con bất kính với sư phụ… khặc khặc khặc… ăn nói hồ đồ, mới là kẻ bị yêu quái mê hoặc tâm trí. Có lẽ… chỉ có chú Kim Cô mới giúp con tỉnh ngộ… khặc khặc khặc…”
Đã “khặc khặc khặc” thế này thì lộ rõ bản chất rồi còn gì!
Đường Tăng bắt đầu niệm chú Kim Cô, giọng càng lúc càng to, tốc độ cũng nhanh dần.
Cơn đau như hàng vạn mũi kim nhọn đồng loạt đâm vào não Tôn Ngộ Không, khiến hắn đau đớn đến cực hạn, như thể đầu sắp nổ tung.
Chuỗi tám cái đầu trên cổ Sa Hòa Thượng cũng đồng thanh tụng chú Kim Cô theo.
Những âm thanh ấy tụ lại thành một tiếng vang lớn như tiếng chuông đồng.
“Đừng niệm nữa! Sư phụ! Đừng niệm nữa!”
Tôn Ngộ Không dùng tay bấu chặt vào vòng Kim Cô, đau đớn tột cùng, toàn thân run rẩy, khóe miệng trào máu.
Sa Hòa Thượng giật chuỗi tám cái đầy của Đường Tăng khỏi cổ mình, hét lên với ông: “Sư phụ! Đại sư huynh sắp không chịu nổi rồi!”
Tám chiếc đầu Đường Tăng lăn lông lốc xuống đất, phần cổ bị bụi bẩn làm dơ, chúng nảy lên muốn bò trở lại người Sa Hòa Thượng.
Sa Hòa Thượng liền đá văng tám cái đầu đó: “Ngài đối xử với đại sư huynh như vậy, ta không nhận ngài làm sư phụ nữa!”
Nhưng Đường Tăng vẫn không dừng lại. Dưới cà-sa, bóng đen quấn quanh ông, giữa cơn xoáy do chúng tạo thành là một thế giới đảo lộn, nơi huyết quang bắn thẳng lên trời, thi thể chư thần và Phật chất cao như núi.
Đầu của Nhị Lang Thần trong tay Tô Thanh Ngư bắt đầu run lên.
Cái đầu xoay ngang, sức mạnh rất lớn, dường như muốn đưa con mắt nhìn thẳng về phía Tô Thanh Ngư.
Tay cô mỏi nhừ, liền ra lệnh cho Anh Lạc: “Giúp tôi giữ chặt cái đầu này, tuyệt đối không được để nó quay lại.”
“Tuân lệnh, chủ nhân.”
Anh Lạc vươn những sợi dây leo xanh quấn chặt lấy đầu của Nhị Lang Thần.
Bên kia, do Đường Tăng không ngừng tụng chú Kim Cô, bất chấp lời khuyên ngăn của Sa Hòa Thượng, kèm theo một tiếng “Bùm”, sương máu phụt ra, đầu của Tôn Ngộ Không nổ tung.
Vòng Kim Cô thu nhỏ lại thành cỡ một chiếc vòng tay, rơi xuống đất.
Tôn Ngộ Không mất đi nửa cái đầu, ngã thẳng xuống, hóa thành một tảng đá loang máu.
Trên trời, pho tượng Phật khổng lồ lộ ra nụ cười quỷ dị.
Đôi mắt tròn xoe của pho tượng đã hoàn toàn mở ra, nhìn xuống tất cả mọi chuyện bên dưới.
Sa Hòa Thượng thấy Tôn Ngộ Không chết thì gầm lên một tiếng vang dội khắp đất trời.
Lông trên khắp người hắn dựng đứng như bị lửa dữ thiêu đốt, biến thành một màu đỏ như máu.
Hắn gào lên đau đớn: “Sư phụ! Đại sư huynh luôn tôn kính ngài, bảo vệ an nguy cho ngài, gặp nguy hiểm gì cũng là người lao lên đầu tiên. Vậy mà sao ngài lại đối xử với huynh ấy như vậy?! Rõ ràng ngài biết đại sư huynh không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ chú Kim Cô trên đầu, sao ngài còn cứ tụng mãi?! Người xuất gia lấy từ bi làm gốc, ngay cả một con kiến cũng không nỡ sát sinh, vậy tại sao ngài lại hại đại sư huynh? Ngài không phải là sư phụ, sư phụ sẽ không bao giờ đối xử với đại sư huynh như vậy!”
Đường Tăng mở mắt, trên gương mặt chỉ còn lại vẻ tê dại. Ông nói: “Ngộ Không là Thần Hầu bất tử, nó sẽ không chết đâu. Ngộ Tịnh… khặc khặc khặc… mau đánh thức Ngộ Không, để nó đứng dậy đối phó với con Bạch Long đang phát điên này. Con đường Tây hành không thể trì hoãn, chúng ta phải lên đường thôi.”
Sa Hòa Thượng phạm giới sân, căm phẫn nói: “Đại sư huynh đã biến thành đá rồi, ngài còn muốn sai khiến huynh ấy! Đối xử với ta như vậy thì thôi, huynh ấy đã chết rồi mà ngài vẫn như thế!”
Dưới đất, chuỗi tràng hạt bằng đầu Đường Tăng không ngừng thì thầm bên tai Sa Hòa Thượng, xúi hắn nghe lời sư phụ. Nếu còn không nghe, chú Kim Cô sẽ đặt lên đầu hắn.
Cái này chẳng phải là bắt nạt người thật thà sao?
“Yêu quái!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=382]
Bao năm nay chúng ta trừ yêu diệt ma, không ngờ con yêu lớn nhất lại ở ngay bên cạnh mình!”
Sa Hòa Thượng trong cơn tức giận, cầm xẻng Nguyệt Nha, tung người lao tới, chém rời đầu của Đường Tăng.
Khoảnh khắc đầu và thân tách rời, Đường Tăng bỗng hiện ra vẻ mặt như vừa được giải thoát.
Thân thể ông bị những bóng đen đó kéo xuống, xé xác chia ăn, còn đầu thì rơi vào tay Sa Hòa Thượng.
Cùng với cái chết của Đường Tăng ở kiếp này, oán khí của ngựa bạc trong cơ thể Bạch Long cũng tan biến.
Bạch Long như bị moi rỗng từ bên trong, khi oán khí của ngựa bạc tan đi, nó chỉ còn lại một cái xác rỗng, rồi ầm ầm sụp xuống giữa không trung.
“Ngộ Tịnh…”
Khóe mắt đầu Đường Tăng trong tay Sa Hòa Thượng rơi một giọt lệ, ý thức bản thể của ông quay trở lại, bừng tỉnh ngộ: “Xin lỗi, ta không phải một người sư phụ tốt. Lẽ ra ta phải cho các con tình thương và sự quan tâm, nhưng suốt chặng đường này, ta chỉ biết kiểm soát và áp chế các con. Càng đi về phía Tây, ta càng trở nên không giống chính mình. Ta bắt các con diệt yêu trừ ma, nhưng chính ta lại dần biến thành một con yêu quái độc đoán, đầy sát niệm.”
Những giọt lệ nóng hổi rơi xuống lòng bàn tay Sa Hòa Thượng, mang theo hơi ấm bỏng rát.
“Sư phụ…”
Lớp lông đỏ trên người Sa Hòa Thượng như bị dội một gáo nước lạnh, màu sắc dần nhạt đi: “Con không muốn như thế này… Tại sao lại là kết cục này nữa? Con lại một lần nữa giết chết người… Sư phụ ơi…”
“Đây là số mệnh, vi sư không trách con…”
Nói xong, đầu Đường Tăng khép hẳn đôi mắt lại.
Sau đó, giọt lệ ấy của Đường Tăng dần hóa thành một con sông, nước sông đục ngầu, cuốn theo cát chảy xiết. Trên mặt sông, chín cái đầu của Đường Tăng trôi nổi, còn Sa Hòa Thượng thì bị dòng sông nuốt chửng.
Đầu của Nhị Lang Thần khép lại ba con mắt.
Tô Thanh Ngư ôm đầu Nhị Lang Thần, chạy về phía địa thế cao hơn.
Trên bầu trời, pho tượng Phật khổng lồ đưa xuống một bàn tay, nhón lấy hòn đá do Tôn Ngộ Không biến thành, tựa như đang cầm một hạt cát bụi.
Chỉ thấy ông đặt hòn đá ấy lên Hoa Quả Sơn.
Sau đó, ngọn núi trở nên thanh tịnh trở lại.
Đợi khi nước lũ trên núi rút hết, Tô Thanh Ngư xuống núi.
Trong hoàng cung vẫn còn Trư Bát Giới.
Chỉ cần Trư Bát Giới chết, bánh xe số mệnh sẽ quay lại từ đầu.
Mọi người sẽ trở về điểm khởi đầu.
Con đường Tây Thiên thỉnh kinh này, bọn họ sẽ bước đi lại một lần nữa.
Tô Thanh Ngư quay về hoàng cung.
Cô đẩy cửa ra, con Trư Bát Giới vốn béo tốt nay đã biến thành một chú heo con, tung tăng chạy khắp phòng, năm sáu người cũng không bắt được.
Theo lệnh của Tô Thanh Ngư, mấy ngày nay cung nhân chỉ dâng cho Trư Bát Giới món chay.
Hắn ăn càng nhiều rau thì cơ thể càng teo nhỏ lại.
Tô Thanh Ngư đứng chờ ở cửa.
Cho đến khi Trư Bát Giới chỉ còn bằng một con heo sơ sinh.
Tô Thanh Ngư bế heo con ra ngoài.
Trên bầu trời, pho tượng Phật khổng lồ lại đưa tay xuống, đặt Trư Bát Giới trở về chuồng heo mà hắn đã đầu thai khi bắt đầu.
Khi tất cả đã về chỗ cũ, trong lòng Tô Thanh Ngư xuất hiện một vật cứng.
Đó là giấy thông hành màu đen.
Trên giấy có đóng ngọc tỷ của Tây Lương Nữ Quốc.
Trang đầu của giấy thông hành ghi tên Tô Thanh Ngư.
Thời gian trong hoàng cung bỗng chốc ngừng lại.
Tất cả cung nhân như bị ấn nút tạm dừng.
Cho đến khi Tô Thanh Ngư gập giấy thông hành lại, những cung nhân kia mới lại cử động.
Một cung nhân bước lên chất vấn: “Cô là ai? Sao lại xuất hiện trong hoàng cung?”
Người trong cung đột nhiên không ai còn nhận ra Tô Thanh Ngư.
“Tôi là thừa tướng của các cô mà.”
“Nói bậy, Tây Lương Nữ Quốc của chúng ta làm gì có thừa tướng? Chỉ có Thái sư đại nhân thôi.”
Tô Thanh Ngư ngẩng đầu nhìn trời, bầu không khí trong lành, mây trắng kéo thành sợi, nhẹ nhàng như bông.
Phật khổng lồ trên trời đã biến mất.
Cô cầm giấy thông hành, định đi chào tạm biệt Quốc vương Nữ Nhi Quốc.
Kết quả, cung nhân không khách khí chút nào, đuổi thẳng cô ra khỏi hoàng cung.
Tô Thanh Ngư nhìn hoàng cung vàng son lộng lẫy, khẽ cười, cầm giấy thông hành, bước ra khỏi cổng thành Tây Lương Nữ Quốc.
Bên trong hoàng cung, Quốc vương Nữ Nhi Quốc bừng tỉnh từ trong mộng, vô thức khẽ gọi một tiếng: “Tô ái khanh.” Khi mở mắt ra, nàng thấy Thái sư đang quan tâm nhìn mình.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận