Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 467: Đường về (6)

Ngày cập nhật : 2025-09-19 00:38:59
Quả nhiên chiếc kẹp tóc này là manh mối!
“Sao anh nhận ra?”
Bạch Hỏa mở chiếc kẹp tóc rỉ sét sắp vỡ, lấy từ phần thân con bướm những cây kim mỏng như lông bò, xếp từng cây lên bàn.
Tổng cộng mười hai cây.
“Đây là kim của sư phụ ta, gọi là Quỷ Môn Thập Tam Châm, có thể chữa bệnh cứu người.”
Tô Thanh Ngư hỏi: “Nhưng sao chỉ có mười hai cây?”
Cô mù tịt về thứ này, đến tên còn chưa nghe.
Giọng Bạch Hỏa lạnh như suối núi, chậm rãi giải thích: “Vì kim pháp này tổn thương người cầm kim. Có người mệnh đã tận, dùng kim này có thể kéo dài mạng, nhưng nhân quả sẽ phản phệ người cầm kim. Nên khi sư phụ dùng kim cứu người, thường giữ lại một hoặc hai cây không đâm, để lại một đường cho chúng sinh, cũng là giữ đường sống cho mình.”
“Ra vậy.”
Tô Thanh Ngư gật đầu: “Thật ra, tôi luôn nghi ngờ cha mẹ Tiểu Hồ Điệp đến từ Tập đoàn Sao Mai. Thân phận họ bí ẩn. Tôi từng thấy trên tay mẹ cô ấy một viên hồng ngọc độc quyền của nhân viên tập đoàn, nhưng chưa bao giờ gặp cha cô ấy.”
“Mọi đáp án chỉ có thể tìm được ở Tập đoàn Sao Mai.”
Chu Sơn Hải nghe mà mơ hồ, chỉ biết Trang Hiểu Điệp gặp chuyện, liền nói to: “Nếu hai người đi cái núi Khỉ gì đó, tôi đi cùng.”
Bạch Hỏa sửa lạu: “Là núi Thần Khỉ. Phó bản đó chỉ cho hai người, ta và Tô cô nương đi là đủ. Anh Chu, khi ta không ở tổ chức Áo Đỏ, trong tổ chức còn nhiều việc phải nhờ anh.”
“Lại là tôi ở lại giữ nhà.”
Chu Sơn Hải cầm chén trà, uống cạn.
Bạch Hỏa uống trà tao nhã, nhấp từng ngụm, cảm nhận vị đắng nhẹ trên đầu lưỡi rồi vị ngọt ở sau, lưu hương.
Tính tình Chu Sơn Hải cởi mở, uống trà cũng như tính cách, uống ừng ực, nuốt chửng. Trong miệng còn lá trà, anh ấy nhai, nhổ ra, đặt chén xuống: “Được rồi, tôi ở lại giữ nhà. Hai người hứa với tôi, vào phó bản thế nào thì phải ra như thế, nhất định chú ý an toàn.”
Tô Thanh Ngư cười với Chu Sơn Hải: “Anh Chu, yên tâm đi. Tôi qua bao phó bản, chẳng phải bây giờ vẫn nguyên vẹn trước mặt anh sao?”
“Ta cũng vậy.”
Chu Sơn Hải nhẹ nhõm hơn: “Cũng đúng, cả hai đều thông minh, một cộng một lớn hơn hai. Hai người hợp tác, tôi khá yên tâm.”
Tô Thanh Ngư và Bạch Hỏa cùng vào phó bản, có lợi có hại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=467]

Lợi là không lo Bạch Hỏa phản bội, hại là Bạch Hỏa hay muốn cứu người, mang đến nhiều nguy hiểm.
Bạch Hỏa là quân tử, phẩm chất vô tư công bằng.
Lần này là phó bản hai người, Tô Thanh Ngư không lo anh hy sinh lợi ích số ít để cứu số đông.
Cô hỏi: “Khi nào chúng ta xuất phát?”
Bạch Hỏa biến ra ba đồng tiền, tung lên bàn, nói: “Bảy ngày nữa là ngày lành.”
“Vậy bảy ngày nữa, 8 giờ sáng xuất phát.”
Bạch Hỏa đứng dậy ra về, dáng người cao thẳng, chắp tay: “Tô cô nương, không gặp không về.”
Tô Thanh Ngư cũng đứng lên: “Đi cẩn thận, không tiễn.”
Khi Bạch Hỏa ở đây, mấy quỷ dị trong nhà không ló mặt.
Chúng ghét mùi bùa chú trên người anh.
Tiễn Bạch Hỏa xong, vài quỷ dị trong nhà bắt đầu bàn tán xem Tô Thanh Ngư sẽ mang ai đi núi Thần Khỉ.
Song Hỷ là cấp trắng, không tranh chấp với đời.
Cô ấy dễ bị tổn thương trong phó bản, nên thích ở lại biệt thự.
Bạch Nguyên Hương không hứng thú với phó bản ngoài chủ đề trường học.
Ưu Ưu bám người, phó bản nào cũng muốn theo.
Vì vậy Bạch Hỏa vừa đi, cậu ta chạy đến ôm tay Tô Thanh Ngư, ngước khuôn mặt đầy sơn: “Chủ nhân, lần này cũng mang tôi đi nhé. Tôi muốn ở bên chủ nhân. Có tôi, lũ quỷ dị rác rưởi thấy chủ nhân sẽ tránh xa.”
Vô Tâm cầm kiếm đen, đôi mắt đen tuyền không lòng trắng liếc tới như ma quỷ, nói: “Chủ nhân, Ưu Ưu chỉ muốn bầu bạn, còn tôi sẽ là thanh kiếm trong tay cô, chặt gai góc phía trước.”
“Lẽ nào anh không muốn bầu bạn với chủ nhân sao? Không muốn tình yêu của chủ nhân à?”
Ưu Ưu nhe miệng với Vô Tâm, mặt méo mó kinh dị.
Khi quay lại nhìn Tô Thanh Ngư, cậu ta trở về dáng vẻ chú hề đáng yêu, cười tươi: “Chủ nhân, đừng nghe lũ quỷ dị thấp kém nói bậy. Có Ưu Ưu bên cạnh, chủ nhân an toàn nhất.”
Có Ưu Ưu, đúng là vài quỷ dị không dám đến gần.
Nhưng Tô Thanh Ngư nghĩ, giờ “nó” đã chú ý đến cô, Ưu Ưu dễ bị “nó” nhắm đến nên lần này cô không định mang cậu ta.
“Ưu Ưu, lần này cậu ở lại giữ nhà. Đưa con rối chú hề cho tôi, mang nó theo đỡ nổi bật.”
Con rối chú hề trước đây bị lãng quên, đã lâu không động đậy. Nó ngồi trong góc biệt thự, đầy mạng nhện, thân gỗ bị chuột gặm vài lỗ, trông tàn tạ, đáng thương.
Nghe Tô Thanh Ngư còn nhớ mình, con rối khẽ động khớp, khó nhọc bò dậy.
Ưu Ưu làm ầm: “Không mà, tôi giữ kín được. Tôi có thể biến hình thành bất kỳ dáng vẻ nào chủ nhân muốn.”
Vừa nói, Ưu Ưu hóa thành hình người ở 【Đoàn xiếc Táo Đỏ】, tóc nâu, mặt thiên thần, tay cụt, trông như người thường.
Tô Thanh Ngư lắc đầu.
Ưu Ưu co tứ chi, thảm thương nói: “Chủ nhân cũng có thể nhét tôi vào ba lô.”
Tô Thanh Ngư xoa đầu cậu ta, an ủi: “Sau này có phó bản khác sẽ mang cậu. Lần này tôi muốn mang Vô Tâm và Anh Lạc.”
Kỷ Nhất Phàm khoái chí nhàn rỗi.
Simon hơi muốn đi, nhưng gã ít nói, không tranh được quyền chủ động.
Mắt Ưu Ưu đẫm lệ: "Vậy chủ nhân trong phó bản cũng đừng quên Ưu Ưu, Ưu Ưu ở một mình trong biệt thự trống trải cô đơn lạnh lẽo."
"Không còn quỷ dị khác ở với cậu sao?"
Biểu cảm buồn bã trên mặt Ưu Ưu lập tức biến mất, cậu ta bình tĩnh nói: "Ồ, họ cũng ở đây, tôi lại sa sút đến mức phải ở cùng phòng với họ."
"Ha ha."
Tô Thanh Ngư bị biểu cảm lật mặt nhanh chóng của Ưu Ưu chọc cười.
Anh Lạc dịu dàng chu đáo, năng lực thiết thực, rõ ràng nàng là khế ước cuối cùng, lại giành được sự yêu thích của Tô Thanh Ngư nhanh nhất.
Vô Tâm liếc nhìn Anh Lạc.
Anh Lạc biết Vô Tâm đang nhìn mình, nàng giả vờ không biết, trong việc tranh sủng, cả đời Anh Lạc chỉ thua một lần, lần thua duy nhất đó khiến nàng trả giá bằng sinh mạng.

Bình Luận

31 Thảo luận