Văn Tuyết Trà lập tức che miệng, kinh ngạc nói: “Chị Chu Ngọc, sao chị lại dùng máu thịt của mình để nuôi quỷ dị?”
“Ngân sách hoạt động của chúng ta có hạn.”
Chu Ngọc đã quen với việc này.
Văn Tuyết Trà khó tin hỏi: “Nhưng chị đã thông quan vài phó bản trước đó, thông quan được thưởng tiền âm phủ, sao không dùng tiền âm phủ để trả giá?”
Chu Ngọc giải thích: “Trong tổ chức có quy định, 90% tiền âm phủ thưởng từ phó bản phải nộp lên, sau đó tổ chức phân phối thống nhất.”
Văn Tuyết Trà lập tức phản đối: “Không công bằng, người càng mạnh nộp càng nhiều, sẽ thiệt thòi.”
Chu Ngọc không để tâm: “Không phải vấn đề thiệt hay không. Lãnh đạo của chúng ta là Bạch Hỏa, thông quan nhiều phó bản nhất. Nếu nói thiệt thòi, anh ấy thiệt nhất. Trên làm dưới noi, khi người trên đã dẫn đầu, người dưới như chúng ta sao lại sợ thiệt một chút?”
Cả tổ chức Áo Đỏ đều làm vậy.
Tổ chức Áo Đỏ cũng làm từ thiện, phần lớn ngân sách dùng để cứu trợ người thường, còn đời sống nội bộ thì khá thanh đạm.
Vì không đặt chữ “lợi” lên đầu, tổ chức Áo Đỏ không bao giờ ép buộc người ta ở lại. Điều kiện của họ vốn không tốt, ép người ở lại chỉ chuốc thêm oán hận, chẳng có ý nghĩa. Người không vì lý tưởng trong lòng sẽ chẳng đến với Áo Đỏ. Điều họ cần là đồng đội cùng chí hướng, chia sẻ lý tưởng.
Văn Tuyết Trà khó hiểu được niềm tin trong lòng những người lý tưởng như vậy.
Trong mắt cô ta, cách làm của tập đoàn nhà họ Lạc mới là đúng đắn nhất, dựa vào vị thế vượt trội, tích lũy sức mạnh, mở rộng phạm vi thế lực.
Tô Thanh Ngư không làm được như họ, nhưng rất khâm phục họ vì kiên trì đến giờ.
Có câu nói cũ: ăn gì bổ nấy.
Người Áo Đỏ chịu khổ được nên càng khổ, sớm muộn chết hết, đóng cửa.
Nếu may mắn thành công, Áo Đỏ sẽ được khen đôi câu, nhiều nhất là ghi vào sách sử, thành một dòng ngắn ngủi, được phân tích ý nghĩa tích cực.
Nếu thất bại, trong thời đại quỷ dị giáng xuống, người ta cười nghèo không cười cave, kẻ qua đường nhổ nước bọt gọi là “đồ ngốc”, chế nhạo mô hình này không khả thi.
Những người thực sự biết ơn họ là hàng triệu người được cứu trợ, nhưng chẳng có tiếng nói.
Họ không có tiền âm phủ, không có quỷ dị ký khế ước, không vào được phố Trăng Đen, cũng chẳng mua nổi nhà ở Thiên Phủ Linh Thành.
Họ bình thường, yếu đuối, tầm thường, chỉ có thể tụ tập ở những nơi không có phó bản, sống tăm tối, nơm nớp lo sợ, lo ba bữa ăn mỗi ngày đến hói đầu.
Họ là một đám đông khổng lồ.
Cũng là một đám đông im lặng.
Mạng họ không phải mạng mà là nhiên liệu, là vật tiêu hao.
Cách tồn tại tốt nhất của họ là giữ im lặng.
Khi không được cần, giữ im lặng, đừng nói đến nhu cầu.
Khi được cần, vẫn giữ im lặng, khi bị quỷ dị ăn không được kêu đau, khi làm con tốt thí vì chút tiền âm phủ, cũng không được kêu bất công.
Nghèo là một tội lỗi nguyên thủy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=561]
Chỉ cần dán nhãn lười biếng, tư duy hẹp hòi, không cầu tiến cho người nghèo, mọi khổ đau họ gặp phải đều có lời giải thích: do họ không cố gắng, là lỗi của họ, không được oán trách ai.
Nói gì mà quỷ dị ăn người, phó bản nguy hiểm.
Cùng một môi trường, người không được thì đừng trách đường không bằng phẳng.
Xem những người ở phố Trăng Đen và Thiên Phủ Linh Thành, chẳng phải họ đều sống tốt sao?
Chỉ có tổ chức Áo Đỏ mới quan tâm đến đám người này.
Những người lý tưởng như Chu Ngọc không tính toán được mất.
Họ có con đường riêng, dù vất vả không được đền đáp, với họ vẫn đáng giá.
Văn Tuyết Trà ngưỡng mộ tập đoàn nhà họ Lạc hơn.
Đó cũng là mục tiêu của cô ta.
Nhà hoh Lạc không chịu khổ, họ ăn thịt người nên trở thành kẻ trên người.
Tích trữ đầu cơ, mua thấp bán cao, cuối cùng có tiền tài, có người theo, hô một tiếng trăm người đáp. Chỉ cần tô vẽ hành vi một chút, ai nhìn cũng sẽ khen: đúng là một kẻ anh hùng khí phách.
Lịch sử do người thắng viết.
Tốt xấu chỉ là một câu trong sách.
Văn Tuyết Trà cũng muốn thành kẻ anh hùng như vậy.
Tích lũy tư bản ban đầu luôn đẫm máu.
Không bóc lột kẻ dưới mình, làm sao có được quyền lực và địa vị?
Văn Tuyết Trà chưa bao giờ nghĩ mình là người tốt.
Cô ta muốn trở thành kẻ quyền thế thượng lưu.
Tô Thanh Ngư quá may mắn, Văn Tuyết Trà không tài nào đoán được con đường của cô. Với cô ta, con đường thành công của Tô Thanh Ngư không thể sao chép.
Lạc Tử Huyên mới là người Văn Tuyết Trà muốn học hỏi.
Khi quỷ dị mới giáng xuống, tập đoàn nhà họ Lạc bán tháo nhiều tài sản, có dấu hiệu suy tàn, lại thêm sự kiện biệt thự, danh tiếng rớt xuống đáy.
Sau đó, Lạc Tử Huyên tiếp quản vị trí gia chủ từ cha, dựa vào năng lực và thủ đoạn, đưa nhà họ Lạc vực dậy, khôi phục vinh quang xưa.
Văn Tuyết Trà nghĩ mình nên học những phẩm chất của người thắng, để tiến gần hơn đến cuộc sống của họ.
Ba quỷ dị rời đi, tìm Jackson.
Tô Thanh Ngư hỏi Chu Ngọc: “Cô lấy được thuốc từ phòng y tế không?”
“Chắc được.”
Tô Thanh Ngư đưa Chu Ngọc một nghìn tiền âm phủ: “Giúp tôi lấy ít kháng sinh.”
Chu Ngọc nhận tiền: “Mai tôi đưa cô.”
Văn Tuyết Trà nhìn thấy, chạy đến sau Tô Thanh Ngư, đặt tay lên vai cô, ghé đầu sát má, quan tâm hỏi: “Cô bị thương à? Sao tôi không thấy vết thương? Nếu cần kháng sinh, tôi cũng có đây.”
Nói rồi, Văn Tuyết Trà lấy hai viên kháng sinh từ túi, đặt vào lòng bàn tay Tô Thanh Ngư, cười ngọt ngào: “Cho cô miễn phí nhé.”
“Cảm ơn.”
Tô Thanh Ngư nhận, bỏ thuốc vào túi.
“Ơ, chỉ có cảm ơn thôi à?”
Tô Thanh Ngư ngẩng đầu nhìn Văn Tuyết Trà: “Cưng ơi, từ góc này nhìn, cô có cằm đôi kìa.”
“Xì!”
Văn Tuyết Trà lập tức đẩy Tô Thanh Ngư ra.
Chu Ngọc lấy lại số tiền âm phủ vừa cất: “Vậy cô còn cần kháng sinh không? Không cần thì tôi trả tiền lại.”
“Cần chứ, Tập đoàn Sao Mai không giới hạn số người, kháng sinh kiểu này sau này sẽ có ích.”
Tô Thanh Ngư vẫn giữ vẻ mặt bình thản.
Văn Tuyết Trà đứng bên, trầm ngâm, không biết có phải ảo giác không, cô ta cảm thấy Tô Thanh Ngư đối xử với Chu Ngọc tốt hơn với mình.
Lẽ nào hai người họ đã bí mật liên minh?
Kỷ Nhất Phàm, Sói Con và nhân viên thu ngân đi đến bến đò bỏ hoang cạnh Hồ Đen.
Trên đường, Kỷ Nhất Phàm hỏi lương của hai người kia.
Giây tiếp theo, nhân viên thu ngân bị thứ gì đó kéo xuống hồ.
Văn Tuyết Trà cảm nhận thẻ cống phẩm vỡ vụn.
Cô ta biến sắc, nói với Tô Thanh Ngư và Chu Ngọc: “Không ngờ nhanh vậy đã xảy ra chuyện!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận