“Suỵt! Chuyện này không phải là thứ chúng ta nên bàn tán.”
Tên gia đinh cao lớn lập tức nhìn xung quanh, xác định không có ai rồi liếc tên gia đinh thấp bé một cái.
“Chỉ có hai chúng ta nói thôi, tại sao mỗi thư sinh đến đều là đồng hương với lão gia? Và cuối cùng những thư sinh đó đều biến mất không dấu vết. Lão gia nói họ lên kinh đi thi, nhưng ta thấy không giống. Dường như có vài thư sinh chưa từng rời khỏi Thạch phủ. Còn đại thiếu gia, không phải nói yêu kỹ nữ thật lòng sao? Tại sao lần nào kỹ nữ đến cũng khác nhau? Chẳng lẽ mỗi người đều là chân ái?”
“Tao không muốn bàn luận chuyện này với mày, ở đây có ăn có ở, tiền lương lại nhiều, tao không muốn đắc tội chủ nhân rồi bị đuổi đi…”
Rõ ràng tên gia đinh cao lớn không muốn đi sâu vào những chuyện này.
Tên gia đinh thấp bé có chút bực bội: “Tiền tuy nhiều, nhưng chúng ta không ra khỏi phủ được thì cũng chẳng tiêu tiền được! Anh nghĩ xem, chúng ta đã hơn một năm chưa rời khỏi Thạch phủ rồi. Còn những gia đinh khác, có người trước đây còn đi uống rượu cùng chúng ta, giờ cũng không đi nữa, họ làm xong việc là về phòng ngồi im. Anh còn nhớ Song Hỷ không? Trước đây ba chúng ta thân thiết lắm, giờ cô ấy trở nên kỳ lạ, ngày ngày chỉ theo bên nhị tiểu thư, hầu như không nói được hai câu với chúng ta.”
“Đó là vì trước đây mày nói thích cô ấy, làm cô ấy sợ, giờ đang tránh mày đó.”
Tên gia đinh cao lớn bắt đầu chế nhạo: “Da mày đen, người lại lùn mà còn muốn theo đuổi Song Hỷ á. Cô ấy là người được nhị tiểu thư yêu quý, tao thấy mày đúng là cóc đòi ăn thịt thiên nga.”
Tên gia đinh thấp bé vội vàng phản bác: “Anh nói bậy, rõ ràng Song Hỷ có cảm tình với tôi!”
Tô Thanh Ngư có thể phán đoán từ cuộc đối thoại của hai người họ rằng họ là con người bị mắc kẹt trong phó bản Thạch phủ này.
Những lời sau đó hầu như không có giá trị gì.
Cơ bản chỉ là hai người cãi nhau.
Đêm xuống, căn phòng dần tối đi, chỉ có ánh trăng lạnh như nước lọt qua cửa sổ chiếu xuống đầu giường.
Tô Thanh Ngư đang nằm trên giường trong phòng của mình, cô không hề buồn ngủ, chỉ mở mắt nhìn lên trần nhà.
Nếu là trong cơ thể con người, giờ này có lẽ cô đã buồn ngủ lắm rồi, chất lượng giấc ngủ của cô có vẻ khá tốt. Chỉ cần đặt lưng xuống giường là có thể ngủ một giấc yên ổn.
Nhưng trong cơ thể quỷ dị, cảm giác mệt mỏi của cơ thể đã biến mất, thay vào đó là một cơn đói không thể nào lấp đầy.
Cơn đói ấy giống như một cái hố không đáy, khó lòng mà phớt lờ đi được.
Tô Thanh Ngư không nhịn được dùng tay xoa nhẹ lên bụng mình, cố gắng xoa dịu cơn đói. Cô cảm thấy cơ thể mình dần trở nên yếu ớt, một sự khao khát không thể diễn tả dâng lên trong lòng.
Ăn! Ăn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=289]
Ăn!
Lúc này, trong đầu cô lúc nào cũng hiện lên hình ảnh của hai người thử thách kia, mùi hương quyến rũ không thể nào xua tan được.
Nếu cho họ vào chảo dầu, liệu có vàng giòn không?
Một bên khác, trong phòng khách.
Phương Thiên Xuyên đang trốn trong phòng của mình ngủ, đây là đêm thứ hai, bàn ghế trong phòng đã trở nên cũ kỹ hơn so với ngày đầu tiên, không chỉ vậy, khuôn mặt những người trong Thạch phủ cũng trở nên tái nhợt hơn.
Cơn mưa máu cứ đến đêm lại bắt đầu rơi lả tả.
Lúc này, cậu ta nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cậu ta tưởng rằng giống như đêm qua, là nhị tiểu thư và Song Hỷ đến gõ cửa nên nằm trên giường nhắm chặt mắt lại, giả vờ như đang ngủ.
Tiếng gõ cửa trở nên điên cuồng.
"Cốc cốc cốc! Cốc cốc cốc!"
"Công tử, ngài đã thấy ta rồi, sao không thèm đáp lại? Mau mở cửa đi, ta có chuyện muốn nói với ngài."
Là giọng của đại tiểu thư.
Giọng nói ấy khàn đục và lạnh lẽo, từng âm tiết như bị ép ra từ sâu trong cổ họng, tựa gió lạnh thổi qua lá khô.
Đồng tử Phương Thiên Xuyên hơi co lại. Khi tiếng gõ cửa dừng đột ngột, cậu ta cảm thấy một luồng lạnh buốt xương, như có đôi mắt vô hình đang nhìn chằm chằm từ cửa sổ khiến người ta rợn tóc gáy.
【Bạn không được tiếp xúc với đại tiểu thư, càng không được trả lời câu hỏi của cô ấy. Nếu đại tiểu thư phát hiện ra bạn, hãy nhắm chặt mắt, niệm thầm "Kim Cang Kinh".】
Phương Thiên Xuyên hoàn toàn không thuộc "Kim Cang Kinh".
Cậu ta không nhận ra cái bẫy trong quy tắc.
Đây chỉ là phó bản hai sao, không thể đòi hỏi người thử thách phải thuộc lòng cả một bộ kinh Phật.
Niệm thầm "Kim Cang Kinh" chính là niệm thầm ba chữ này.
Phương Thiên Xuyên đã lo lắng suốt đêm mà không đọc thầm Kim Cang Kinh.
Thời gian đến ba khắc giờ Dần, lúc này đáng lẽ trời đã sáng rõ, nhưng Phương Thiên Xuyên chỉ cảm thấy đầu óc đau nhức dữ dội, bắt đầu ù tai. Cậu ta ngồi bật dậy, phát hiện trong chậu nước có nước liền dùng nước đó rửa mặt.
Sau đó, cậu ta lảo đảo bước ra ngoài.
Tô Thanh Ngư đang đi dạo chơi cùng nhị tiểu thư trong vườn sau.
Những bông hoa đáng lẽ nở rộ giờ đây đã héo úa, rụng rơi thành bùn.
Cành khô lá rụng chất đống trên mặt đất, dày đặc một lớp.
Phương Thiên Xuyên nhìn về phía nhị tiểu thư, cậu ta bất ngờ thấy trước mặt Nhị tiểu thư có một lớp tóc chắn ngang!
Còn Song Hỷ, lỗ máu trên trán cô ta lúc ẩn lúc hiện.
Do ô nhiễm, cậu ta bắt đầu nhìn thấy những thứ mà trước đây không thể thấy.
Tô Thanh Ngư cũng chú ý đến Phương Thiên Xuyên, cô thấy trên mặt cậu ta đầy máu.
Nhưng chính cậu ta lại không hề hay biết.
Nhị tiểu thư lắc chiếc quạt tay hình mỹ nhân, vừa ngắm nhìn cảnh vườn tàn tạ, vừa chậm rãi nói: “Hai ngày nữa, hắn cũng gần xong rồi.”
Gần như bị ô nhiễm đến mức mất trí, rơi vào cái bẫy tử vong.
Hiện tại Phương Thiên Xuyên đầu óc không được tỉnh táo, thậm chí cậu ta lập tức bước tới, kéo tay Tô Thanh Ngư, không hề e ngại nói: “Tối qua đại tiểu thư đã tìm tôi, tín vật, tín vật của đại tiểu thư… tín vật của nhị tiểu thư… cô hứa sẽ cho tôi tín vật…”
Lời nói của anh ta trở nên lộn xộn.
Những gì nghĩ trong đầu và nói ra hoàn toàn khác nhau.
Lâm Khả Tâm nhìn thấy cảnh này từ xa, tim đập thình thịch.
Phương Thiên Xuyên là đồng đội của cô ấy, hơn nữa còn phải đảm nhận nhiệm vụ quan trọng, cô ấy không thể ngồi yên nhìn.
Nhị tiểu thư nghe thấy Phương Thiên Xuyên nhắc đến tín vật trước mặt mình, dưới lớp tóc đen, phát ra tiếng cười kỳ quái trầm thấp.
“Công tử, muốn tín vật, đêm nay đến phòng ta.”
Phản ứng Phương Thiên Xuyên hơi chậm chạp gật đầu.
Tô Thanh Ngư nhìn phản ứng của Phương Thiên Xuyên, trong lòng nghĩ trong phó bản này, quả nhiên là một sai lầm kéo theo muôn vàn sai lầm.
Vi phạm quy tắc, nhẹ thì ô nhiễm, giảm trí tuệ, không thực hiện biện pháp khắc phục, tiếp tục làm chuyện ngu ngốc, lại vi phạm quy tắc, ô nhiễm lại càng nặng hơn… cứ như vậy lặp lại cho đến khi kích hoạt quy tắc tử vong.
Nhị tiểu thư áp sát tai Phương Thiên Xuyên, nhẹ nhàng nói: “Công tử hứa với ta, nhất định phải nhớ kỹ.”
Lời nói này khắc sâu vào trong đầu cậu ta.
“Tôi nhất định sẽ đến.”
Lúc này Phương Thiên Xuyên đã không biết mình đang nói gì.
Sau khi nhị tiểu thư và Tô Thanh Ngư rời đi, Phương Thiên Xuyên vẫn đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ.
Vừa rồi Lâm Khả Tâm luôn trốn trong bụi cây bên cạnh, lén lút quan sát tất cả.
Đợi đến khi nhị tiểu thư rời đi, cô ấy mới vội vàng chạy ra.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận