Là Vô Tâm.
Anh ấy vừa “ăn uống no nê” trong làng xong liền tìm đến Tô Thanh Ngư.
Miệng còn đầy bọt máu, ngón tay vẫn dính những mảnh thịt vụn.
Con chó đen già sủa điên cuồng về phía Vô Tâm.
Vô Tâm chỉ lạnh lùng liếc nhìn nó, con chó đen lập tức cụp đuôi, rên ư ử rồi chui xuống chân Tô Thanh Ngư.
Tô Thanh Ngư xoa đầu con chó: “Đừng sợ, đừng sợ.”
Sau đó cô đưa khăn giấy cho Vô Tâm, bảo anh lau sạch miệng và tay.
Nếu không máu thịt kia thối rữa sẽ bốc mùi kinh khủng.
“Không được làm việc ác.”
Thẩm Tư Niên lấy tay che mũi: “Anh ta là quỷ dị khế ước của cô, cô phải kiềm chế hành vi của anh ta. Nếu anh ta vô tình phạm điều cấm kỵ trong làng, cả hai chúng ta sẽ bị liên lụy.”
Tô Thanh Ngư khẽ gật đầu: “Tôi tự có chừng mực.”
Thắp hương, dâng lễ xong, gian từ đường trở nên yên ắng.
Tô Thanh Ngư kiểm tra xung quanh, góc từ đường phủ đầy bụi và mạng nhện.
Dưới tấm bài vị bị lật ngược, cô phát hiện một cặp vé hát cũ và nửa tờ giấy đỏ cuộn tròn.
Vé ghi vở “Ngọc Đường Xuân”, chữ đã mờ đi theo năm tháng.
Tờ giấy đỏ là của Lý Na Na, trên đó viết: Chị họ yêu quý của em, hiếm khi chị về làng, hãy ở lại thêm vài ngày chơi cho vui nhé. Em đang bận chuẩn bị đám cưới, không thể tiếp chị và anh rể được. Em nhớ hồi nhỏ chị thích nghe hát nhất, em đã chuẩn bị hai vé, mong chị và anh rể vui vẻ.
“Cô dâu mời chúng ta đi xem hát kìa.”
Tô Thanh Ngư kẹp một tấm vé giữa hai ngón tay.
Thẩm Tư Niên với tay từ phía sau lấy đi tấm kia.
Giọng anh ta trầm xuống: “Trong làng này làm gì có sân khấu?”
“Trên vé ghi thời gian là chiều mai.”
Thẩm Tư Niên cười lạnh: “Hừ, nó tính cả việc đêm nay chúng ta không thể rời đi.”
“Nếu dễ dàng rời đi thế, đâu còn là phó bản 4 sao.”
Tô Thanh Ngư sớm đoán được.
Đến giờ họ vẫn chưa khám phá hết ngọn ngành ngôi làng: khu rừng nhỏ âm u, sân khấu hát đột nhiên xuất hiện, dinh thự nhà họ Lý, những hộ dân đầu làng… tất cả đều là ẩn số.
Những quy tắc họ có được cũng chỉ là một nửa.
Ngay cả cách thức hoàn thành phó bản cũng chỉ lộ ra một manh mối duy nhất.
Tô Thanh Ngư vốn không thích xem hát, sở thích này chỉ là ký ức bị phó bản nhét vào đầu cô.
Theo ký ức đó, thuở nhỏ mỗi tuần cô và Lý Na Na đều mong ngóng nhất những đoàn hát rong đến làng biểu diễn.
Đoàn hát sẽ đỗ xe ở cổng làng, vác những chiếc hòm nặng trịch, từng bước tiến vào làng Công Dương biệt lập.
Những khuôn mặt được tô vẽ đủ màu sắc cùng trang phục lộng lẫy và đạo cụ võ thuật, trong tiếng reo hò của dân làng, cất lên những điệu hát ngân nga, tô điểm cho tuổi thơ đơn điệu của họ những nét chấm phá rực rỡ.
Bầu trời nhanh chóng tối sầm lại.
Rời khỏi từ đường, Tô Thanh Ngư bế con chó đen già, họ trở về dinh thự nhà họ Lý.
Những chiếc đèn lồng đỏ treo trong sân không hiểu sao đã biến thành đèn giấy trắng, đung đưa kẽo kẹt trong làn gió lạnh.
Mẹ Lý ngồi xổm trong góc khóc lóc.
Người phụ nữ trông khá trẻ trung lúc mới gặp, chỉ sau vài giờ tóc đen đã hóa bạc, co rúm lại như một bà lão.
Thấy Tô Thanh Ngư và Thẩm Tư Niên trở về, bà ngẩng đầu lên hỏi trong nước mắt: “Con gái tôi đâu? Các người đã tìm thấy con gái tôi chưa?”
Những giọt nước mắt chảy dọc theo làn da nhăn nheo, thấm vào những nếp hằn sâu hoắm.
Tô Thanh Ngư lắc đầu: “Chúng cháu đã đến từ đường nhà họ Lý, tìm thấy hai vé hát này.”
“Vé? Vé gì!”
Mẹ Lý nhìn thấy tấm vé, sắc mặt đột nhiên biến đổi: “Sao… sao lại thế này? Đã mười năm rồi không có đoàn hát nào đến làng ta biểu diễn!”
“Tại sao họ không đến hát nữa?”
“Mười năm trước, khi đoàn hát đến, chiếc xe tải đã đâm chết góa phụ họ Tống đang chăn cừu. Họ khiêng xác bà ta lên núi, bồi thường rất nhiều tiền. Sau đó dân làng hợp sức chôn góa phụ Tống trên ngọn đồi gần từ đường, quan tài làm bằng gỗ bách trăm năm, đắt lắm. Đêm hôm đó, khi đoàn hát chuẩn bị biểu diễn, nhiều chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Đào chính soi gương rồi tự dùng kéo cắt cổ mình.”
“Từ sau vụ đó, đoàn hát ấy phải giải tán. Những đoàn hát khác nghe chuyện này đều cho rằng làng ta quá ma quái, không ai muốn đến biểu diễn nữa.”
“Góa phụ Tống.”
Tô Thanh Ngư cố gắng nhớ lại nhân vật then chốt này trong đầu.
Hình ảnh một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp hiện lên, thích mặc váy ren trắng, tựa như hoa bách hợp thuần khiết.
Mẹ Lý chậm rãi kể lại chuyện xưa: “Trước kia góa phụ Tống là đại tiểu thư thành phố sống sung túc, chắc cô đã nghe nói đến tập đoàn Sao Mai, cha bà ta là quản lý cấp cao ở đó. Cũng không rõ vì sao, năm ngoài hai mươi tuổi góa phụ Tống cắt đứt liên lạc với cha mẹ, lặn lội ngàn dặm đến làng Công Dương, cố chấp đòi cưới Mộc Tam Lang trong làng. Cha bà ta đến làng mấy lần, cuối cùng đều bị con gái đuổi về. Sau khi thất vọng, ông ấy tuyên bố từ mặt, nói rằng chưa từng có đứa con này.”
Ánh mắt Tô Thanh Ngư khẽ động, cô ngồi xổm bên mẹ Lý, hỏi: “Dì Lý, dì có thể kể về vị hôn phu của Na Na không? Cháu nhớ anh ấy tên là… ừm… Mộc Dương.”
Mẹ Lý thở dài, lòng nặng trĩu, chỉ nghe bà chậm rãi nói: “Đúng, như cô nghĩ đấy, Mộc Dương là con trai duy nhất của góa phụ Tống. Hôn sự này, ban đầu tôi không đồng ý. Năm đó cô và Na Na cùng tốt nghiệp THPT Sao Mai. Na Na học kém, không đỗ đại học. Sau khi cô ra nước ngoài, Na Na về quê, không chọn ở lại thành phố.”
“Trong làng chỉ có vài người trẻ, thằng bé nhà họ Mộc mồ côi cha mẹ nhưng trông sáng sủa, miệng lưỡi ngọt ngào. Hai bên qua lại, Na Na và nó yêu nhau. Cô cũng biết Mộc Tam Lang chết sớm vì bệnh lao, sau chuyện của góa phụ Tống, nhà chỉ còn Mộc Dương - một thằng bé mười mấy tuổi bươn chải trong làng, sống khổ sở. Hồi đó một thầy bói mù trong làng nói Mộc Dương mang mệnh sát, nhỏ thì khắc chết cha mẹ, lớn lên cưới vợ sẽ khắc chết vợ con.”
“Đó chỉ là mê tín, không đáng tin.”
Mẹ Lý cười khổ: “Đúng thế, nhưng nhà nào làm cha mẹ lại muốn mạo hiểm? Giờ thì hay rồi, đám cưới chưa tổ chức, Na Na của tôi đã gặp chuyện.”
Tô Thanh Ngư im lặng một lúc rồi nói: “Dì Lý, chúng cháu sẽ cố hết sức tìm Na Na, dì yên tâm.”
Mẹ Lý nắm chặt tay Tô Thanh Ngư, ánh mắt lộ vẻ kỳ vọng và biết ơn, bà hạ giọng nói: “Chỉ cần cô đưa Na Na về, tôi sẽ đích thân đưa cô rời làng.”
Khi nói xong, ánh mắt mẹ Lý liếc về phía trong dinh thự nhà họ Lý như sợ ai nghe thấy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
3 Thảo luận