Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 373: Tây Lương Nữ Quốc (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-11 16:50:08
Tôn Ngộ Không cất giọng the thé: “Người đến là ai?”
Tô Thanh Ngư đứng trên thuyền, chắp tay hành lễ với bốn thầy trò Đường Tăng, đối mặt với dáng vẻ méo mó của họ, sắc mặt cô vẫn bình thường: “Tôi là thừa tướng của Tây Lương Nữ Quốc, nhận lệnh của Bệ hạ đến đây nghênh đón bốn vị cao tăng, xin mời bốn vị cao tăng theo tôi vào cung.”
Tôn Ngộ Không nói với Đường Tăng: “Sư phụ, là thừa tướng của Nữ Nhi Quốc đến đón chúng ta.”
Đường Tăng gật đầu, ra hiệu đi theo.
Sau đó, cung nhân chèo thuyền, đưa bốn thầy trò Đường Tăng đến bờ.
Khi thuyền còn chưa cập bờ, thân hình Tôn Ngộ Không nhanh nhẹn, nhảy thẳng lên bờ.
Lúc xuống thuyền, hắn lấy gậy Như Ý từ trong thuyền ra.
Tô Thanh Ngư nhìn thấy, Tôn Ngộ Không vác gậy Như Ý trên vai, trên đó xiên một cái đầu máu me đầm đìa, cái đầu ấy có ba con mắt, rõ ràng là Nhị Lang Thần đã chết.
Tô Thanh Ngư vừa xuống thuyền, Tôn Ngộ Không đã tiến lại gần.
Trên người hắn tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc.
“Thánh tăng, ngài đang làm gì vậy?”
Hiện giờ Tô Thanh Ngư vẫn chưa tìm được quy tắc, cô càng thận trọng hơn thường lệ.
Tôn Ngộ Không chỉ cao đến ngang hông Tô Thanh Ngư.
Hắn nhăn mũi, ngửi ngửi trên người Tô Thanh Ngư.
“Lão Tôn ta cảm thấy trong thành này có yêu khí.”
Hắn dùng đôi mắt vàng như hạt đậu quan sát Tô Thanh Ngư từ trên xuống dưới, rồi phát ra tiếng cười chói tai: “Thừa tướng đừng căng thẳng, lão Tôn ta đâu có nghi ngờ cô.”
Trư Bát Giới ngồi ở đuôi thuyền, thân hình mũm mĩm khổng lồ, cao hơn hai mét, toàn thân mọc đầy u thịt, mỡ bụng chất từng lớp từng lớp như một ngọn núi thịt, khiến cả con thuyền bị đè nghiêng về phía sau.
“Ngon, thật là ngon.”
Hắn vỗ bụng, vui vẻ xuống thuyền, khuôn mặt lợn nở nụ cười: “Nhiều yêu quái quá, cuối cùng lão Trư ta cũng được no nê một bữa.”
Khi Trư Bát Giới xuống thuyền, cả con thuyền nổi lên đáng kể.
Sa Tăng có mái tóc và râu đỏ rực như ngọn lửa bùng cháy, đôi mắt tròn xoe, cổ đeo tám cái đầu thịt của Đường Tăng, những cái đầu ấy vẫn còn chớp mắt và nói chuyện.
Hắn hung dữ nhìn chằm chằm Tô Thanh Ngư, lầm lì ít nói.
Trong bốn người này, chỉ có Đường Tăng trông giống con người nhất.
Đường Tăng ngồi ở giữa thuyền, khoác áo cà sa đỏ, vẻ mặt hiền từ, vành tai rộng lớn, cả người tròn trịa như ngọc.
Trư Bát Giới dùng tay nắm mép thuyền, để Đường Tăng giẫm lên cánh tay mũm mĩm của hắn mà xuống thuyền.
Thầy trò Đường Tăng vừa lên bờ, dân chúng trong thành đã ùn ùn kéo đến, nhiệt tình vây quanh.
Phụ nữ nơi đây hiếm khi thấy đàn ông, họ tò mò thò đầu ra, lẩm bẩm: “Nhìn kìa, cho chúng tôi nhìn với nào.”
Còn Trư Bát Giới thì không hề che mặt, khi có người tiến đến xem hắn, hắn sẽ vươn bàn tay mũm mĩm, nắm lấy người phụ nữ đang vây xem rồi nhét họ vào cái miệng lợn to lớn của mình mà nhai.
“Ngon, quá ngon.”
Nhận thức của dân chúng trong thành đã bị ô nhiễm, dù Trư Bát Giới đang ăn thịt người, họ vẫn không sợ chết mà tiến lên xem, chen lấn xô đẩy, sợ mình bị tụt lại phía sau.
Tô Thanh Ngư nghiêm giọng nói: “To gan!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=373]

Không được làm kinh động bốn vị cao tăng! Còn không mau lui ra!”
Cung nhân nhận lệnh của Tô Thanh Ngư, giải tán đám dân chúng đang vây xem.
Miệng lợn của Trư Bát Giới vẫn còn dính máu thịt, hàm răng lợn sắc nhọn gần như mọc đến trước mắt, hắn cười hớn hở: “Không sao, như thế này mới gọi là cùng vui với dân.”
“Lễ tiết không thể bỏ.”
Trư Bát Giới nhìn Tô Thanh Ngư với vẻ mặt kỳ lạ: “Thừa tướng đại nhân quả thật không giống người thường.”
Nói nhiều sai nhiều.
Tô Thanh Ngư không nói nữa.
Dẫn đám quái vật này vào hoàng cung thật sự không sao chứ?
Tô Thanh Ngư ngẩng đầu nhìn tượng Phật khổng lồ trên bầu trời, nụ cười trên khóe miệng của tượng Phật so với lúc đầu cô thấy đã sâu hơn, đôi mắt hé mở một khe hở, dường như mọi chuyện xảy ra trong Tây Lương Nữ Quốc đều nằm dưới sự quan sát của ngài.
Bên trong hoàng cung, Quốc vương Nữ Nhi Quốc trang nghiêm lộng lẫy, đang ngồi trên ngai rồng.
Tô Thanh Ngư dẫn bốn thầy trò Đường Tăng vào cung.
Nhạc công cung đình gõ chuông đồng, tiếng tơ trúc du dương, trống đàn hòa vang.
Theo tiếng hô lớn của cung nhân: “Cao tăng Đông Thổ Đại Đường đến nước ta, cầu kiến bệ hạ.”
Quốc vương giơ tay, môi đỏ khẽ mở: “Truyền.”
Đường Tăng được cung nhân vây quanh, bước vào đại điện.
Ông ta chắp tay cúi đầu: “Bần tăng Đường Tam Tạng, tham kiến Nữ vương bệ hạ.”
Khuôn mặt Quốc vương Nữ Nhi Quốc chứa đựng tình ý, ngồi trên ngai rồng không tự chủ được mà nhìn Đường Tăng thật lâu. Đường Tăng liên tục nói ba lần lời chào, Quốc vương vẫn không đáp, mãi đến khi đại thần bên cạnh nhắc nhở mới mỉm cười nói: “Mời cao tăng ngồi.”
Đường Tăng nhận lệnh tạ ơn, lấy ra giấy thông hành.
Giấy thông hành màu đen, trên bìa có in một dấu tay máu.
Tỏa ra hơi thở xấu.
“Xin Bệ hạ đóng ngọc tỷ lên giấy thông hành này, để bần tăng cùng ba đồ đệ tiếp tục lên đường đến Tây Thiên thỉnh kinh.”
Đại thần dâng giấy thông hành lên.
Khi Quốc vương Nữ Nhi Quốc mở giấy thông hành, ngón tay bị giấy cắt đứt, máu tươi bị giấy hút vào, nhưng dường như nàng không hề hay biết, ánh mắt si mê dừng lại ở trang đầu tiên của giấy.
Trên đó viết: Đường Tam Tạng, tục họ Trần, hiệu Huyền Trang…
Đường Tăng giải thích một chút về nguồn gốc tên mình.
Quốc vương khép giấy thông hành lại, nói với Đường Tăng: “Ngự đệ đường xa vất vả, trước tiên hãy nghỉ ngơi trong cung cùng các cao đồ, trẫm sẽ tự xử lý giấy thông hành này.”
Đường Tăng đồng ý.
Tô Thanh Ngư đang đứng chờ bên ngoài đại điện cùng Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới và Sa Tăng.
Sau khi cung nhân dẫn bốn thầy trò Đường Tăng đến nơi nghỉ ngơi, Tô Thanh Ngư đi bái kiến Quốc vương Nữ Nhi Quốc.
“Tô ái khanh, hôm nay khanh gặp vị Đường Tăng kia, cảm thấy thế nào?”
Tô Thanh Ngư cân nhắc từ ngữ, nói: “Vị Đường Tăng ấy dung mạo trang nghiêm, nhưng ba người đệ tử của ông ta mặt xanh nanh vàng, trông vô cùng đáng sợ.”
“Hôm nay trẫm gặp Đường Tăng, liền cảm thấy thiên mệnh đã đến, đây là giấy thông hành của hắn, trẫm định viết thêm tên ba người đệ tử của hắn lên đó, để các đệ tử đi Tây Thiên thỉnh kinh, còn giữ hắn lại, làm một đôi phu thê ân ái.”
Nói rồi, Quốc vương Nữ Nhi Quốc đưa giấy thông hành cho Tô Thanh Ngư.
Giấy thông hành này lại là màu đen.
Tô Thanh Ngư khẽ nhíu mày, mở giấy ra, cô phát hiện, ngoài trang đầu có viết vài lời, những chỗ khác trống trơn, không hề có con dấu của bất kỳ quốc gia nào.
Bốn người đến đây, thật sự là bốn thầy trò Đường Tăng sao?
Bạch Long Mã đi đâu rồi?
Dọc đường đi, Tô Thanh Ngư chỉ thấy bốn thầy trò Đường Tăng, không hề thấy Bạch Long Mã.
Cô trả giấy thông hành lại cho Nữ vương Bệ hạ.
“Thần cho rằng, Nữ vương Bệ hạ nên quan sát thêm vài ngày. Hiện nay, Bệ hạ chỉ thấy được ngoại hình của Đường Tăng, chưa biết tính tình hắn ra sao. Người ta thường nói, vẽ hổ vẽ da khó vẽ xương, biết người biết mặt chẳng biết lòng. Nếu Bệ hạ muốn dùng cả một quốc gia làm sính lễ, thì nên nghĩ đến dân chúng trong thành, nếu tâm tính Đường Tăng không đủ thuần lương, e rằng sẽ đẩy dân chúng trong thành vào cảnh nước sôi lửa bỏng.”
Trước khi tìm ra quy tắc, Tô Thanh Ngư tạm thời dùng kế hoãn binh.
Quốc vương của Nữ Nhi Quốc gật đầu: “Ái khanh nói rất phải.”
Sau khi Tô Thanh Ngư cáo lui, bước ra khỏi cung điện, cô phát hiện trên bầu trời, tư thế hai tay của tượng Phật khổng lồ đã thay đổi.

Bình Luận

31 Thảo luận