Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 136: Thị trấn Tượng Sáp (10)

Ngày cập nhật : 2025-06-20 22:34:15
“Làm thế nào để nhận lễ rửa tội của thần?”
“Đưa những quỷ dị đi theo cô vào nhà thờ, ta sẽ thanh tẩy chúng.”
Thánh Tử bình thản như mặt hồ không gợn sóng, đôi mắt gã đen kịt không phản chiếu bất kỳ hình bóng ai.
Đây là yêu cầu Tô Thanh Ngư cắt đứt liên kết với tất cả quỷ dị đã ký khế ước.
Tô Thanh Ngư rất nghi ngờ liệu Thánh Tử trước mặt có thật sự sở hữu khả năng này?
Dù sao đây chỉ là một phó bản ba sao.
Quỷ dị ký khế ước, lần lượt từ thấp đến cao có các cấp: trắng, xanh lá, xanh dương, vàng, đỏ.
Tô Thanh Ngư không có quỷ dị cấp đỏ trong tay.
Hiện tại, cô đã ký khế ước với bốn quỷ dị.
Vô Tâm là cấp vàng, Simon là xanh dương, Bạch Nguyên Hương là xanh lá, Song Hỷ là trắng.
Tô Thanh Ngư giữ thái độ hoài nghi.
“Câu hỏi cuối cùng.”
Tô Thanh Ngư lấy ra một vạn đồng âm phủ, đặt lên bàn, ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống: “Ngài là con người hay quỷ dị?”
Vừa nói cô vừa ngẩng lên nhìn.
Khóe môi cô khẽ cong.
Thực ra trong lòng cô đã có đáp án, chỉ cần được xác nhận.
Ánh mắt Thánh Tử lướt qua số tiền âm phủ, trong mắt không lộ chút tham lam, gã vẫn bình thản nói: “Ở thị trấn này, những thứ này không cần thiết.”
Gã đứng dậy, giơ hai tay, giọng hơi cao, tràn đầy niềm tin sùng kính: “Nhờ có nhà thờ, người dân thị trấn có thể sống vô lo. Họ không sợ hãi ô nhiễm vì nước thánh có thể thanh tẩy mọi ô nhiễm.”
Quả thực, nhiều cư dân thị trấn không hề biết đến sự tồn tại của quỷ dị trỗi dậy.
Như lời Thánh Tử nói, họ sống vô tư lự.
Vị Thánh Tử này dường như không biết thị trấn họ tự hào chỉ là một phó bản sinh ra từ bộ phim.
Phó bản, ô nhiễm, quỷ dị đều bắt nguồn từ nó.
Thị trấn này không ngoại lệ.
Thức uống đỏ chỉ có thể kìm hãm ô nhiễm, không thể xóa bỏ.
“Ngài chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Tô Thanh Ngư nhìn Thánh Tử.
Ánh mắt gã khẽ động: “Ta là… con người.”
“Vậy ngài còn nhớ quá khứ của mình không?”
Thánh Tử thoáng bối rối, không trả lời.
Nhận được đáp án cần thiết, Tô Thanh Ngư đứng dậy.
Cô khẽ cúi người cảm ơn Thánh Tử rồi từ chối lời mời rửa tội.
Lý do rất đơn giản.
Một người toàn thân quấn băng gạc, đã không còn là con người khỏe mạnh.
Thậm chí gã không cứu nổi chính mình.
Làm sao cứu được người khác?
Dù là nước thánh hay thức uống đỏ kìm hãm ô nhiễm, chắc chắn không đơn giản như vậy.
Thánh Tử không tức giận, thấy Tô Thanh Ngư muốn rời đi, gã còn tốt bụng chỉ đường giúp cô.
Đúng như quy tắc.
【Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.】
Điện thoại không có tín hiệu, Tô Thanh Ngư không thể nhắn tin trong nhóm.
Theo con đường Thánh Tử chỉ, cô thuận lợi rời khỏi nhà thờ.
Trang Hiểu Điệp đang gọi điện cầu cứu: “… Thanh Ngư bị một đám nữ tu áo đen đuổi theo, bị quy tắc kìm hãm không được chạy bộ…”
Bạch Hỏa đợi ở cửa nhà thờ.
Thấy Tô Thanh Ngư bình an ra ngoài, anh vỗ nhẹ cổ tay Trang Hiểu Điệp.
Trang Hiểu Điệp thấy Tô Thanh Ngư không sao, mắt sáng rực, chẳng quan tâm Lạc Tử Huyên đang nói gì bên kia, đáp ngay: “Ôi, Thanh Ngư ra rồi!” rồi cúp máy.
Cô ấy bước nhanh đến trước mặt Tô Thanh Ngư, lo lắng: “Đám nữ tu không làm cậu bị thương chứ?”
Tô Thanh Ngư lắc đầu: “Không, tớ đã gặp Thánh Tử.”
Cô vừa nói vừa viết lên điện thoại.
Cô phát hiện, sau khi rời nhà thờ, lời nói của mình không có dấu hiệu bị ô nhiễm.
Lẽ nào trong phạm vi kiểm soát của nhà thờ, lời nói sẽ bị ô nhiễm?
Rời xa nhà thờ thì không?
Nữ tu, tín đồ, Thánh Tử trong nhà thờ đều là con người.
Quỷ dị không thể vào nhà thờ.
Vậy tại sao ô nhiễm trong nhà thờ còn nghiêm trọng hơn bên ngoài?
Trên đường về, Tô Thanh Ngư thả Simon ra từ thẻ cống phẩm rồi kể lại cuộc trò chuyện với Thánh Tử cho Trang Hiểu Điệp và Bạch Hỏa.
Ở phía bên kia.
Lạc Tử Huyên nhìn điện thoại bị cúp, khoanh tay, khẽ thở dài.
Quả nhiên, cô ta ghét việc đồng đội cứ bám lấy nhau.
Trong quán bar ánh đèn đỏ rượu xanh, ánh sáng mộng mị chiếu lên quầy gỗ.
Tất cả rượu ở đây đều pha từ thức uống đỏ.
Nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên, mọi người đung đưa theo nhạc.
Mái tóc ngắn của Lạc Tử Huyên mềm mại như nhung, đã được cắt tỉa cẩn thận, tạo đường nét gọn gàng.
Dung mạo Lạc Tử Huyên tinh tế thanh lịch, từ lúc bước vào quán bar, cô ta đã được nhiều người đàn ông bắt chuyện.
Trong lúc đang nói chuyện điện thoại thì một anh chàng mũi cao đẹp trai ngồi trên ghế cao, gọi cho Lạc Tử Huyên một ly rượu.
Một người đàn ông tóc đỏ tựa vào quầy bar, huýt sáo với cô ta.
Lạc Tử Huyên phớt lờ những người này. Trong mắt cô ta, họ chẳng khác gì NPC trong game, hoàn toàn không đáng để cô ta phí thời gian.
Chu Sơn Hải đang trò chuyện với một cô gái tóc vàng mắt xanh trước mặt.
Người phụ nữ ấy có mái tóc vàng óng ánh như ánh nắng, váy ôm sát tôn lên đường cong hoàn hảo, lọn tóc xoăn nhẹ bên má tăng thêm vẻ gợi cảm và quyến rũ.
Nói chuyện với gái đẹp là điều vui nhất trong ngày của Chu Sơn Hải.
Người phụ nữ tóc vàng mắt xanh này chính là cô gái mà Tô Thanh Ngư từng bắt chuyện trên đường bằng chiếc vòng cổ hồng ngọc.
Đồng thời, cô ta cũng là Lily, “người phụ nữ lẳng lơ” trong lời nữ tu.
Lily vuốt tóc ra sau, nói với Chu Sơn Hải bằng đôi môi đỏ mọng: “Tôi chẳng bao giờ đến nhà thờ, thật phí thời gian. Đời người ngắn ngủi, nên dành thời gian cho những gì mình thích. Chẳng hạn như uống cạn ly rượu ngon này.”
Vừa nói, Lily nâng ly rượu, nhấp một ngụm bên môi đỏ, lười biếng hỏi: “Rượu ngon, anh muốn thử không?”
Dù rất thích trò chuyện với gái đẹp nhưng Chu Sơn Hải vẫn khôn khéo từ chối ly rượu.
Ông không dám uống bừa thứ trong phó bản.
Ông tiếp tục dò hỏi Lily: “Nghe nói thị trấn này thường có người mất tích bí ẩn, cái này là thật hay giả vậy?”
“Thỉnh thoảng có vài trường hợp.”
Lily khẽ cau mày như nhớ ra gì đó, giọng chán ghét: “Người mất tích đa phần là tín đồ sùng đạo. Thánh Tử và Thánh Nữ hoàn toàn không thể cứu rỗi thị trấn. Họ chỉ là người thường.”
Lạc Tử Huyên hỏi: “Nhà thờ này tồn tại từ lâu chưa?”
Lily tỏ ra rất thân thiện với Lạc Tử Huyên, cảm thấy cô ta là loại người giống mình.
“Cô là người ngoại tỉnh à?”
Lily che miệng cười, nháy mắt với Lạc Tử Huyên: “Cứ vài ba tháng thì thị trấn lại có năm người ngoại tỉnh đến. Mỗi lần, tôi đều thấy bóng dáng mình trong một người. Lần này là cô đấy, cô gái lạnh lùng.”
Lạc Tử Huyên nhớ đến danh phận “dâm phụ” của mình, sắc mặt tối sầm.
Thấy cô ta không để ý, Lily hơi thất vọng.
Chu Sơn Hải lặp lại câu hỏi vừa rồi của Lạc Tử Huyên.
Lily đáp: “Thực ra nhà thờ cũng là của người ngoài. Vài năm trước, một công ty đầu tư thuộc tập đoàn Sao Mai đến thị trấn, xây dựng nhà thờ này.”

Bình Luận

3 Thảo luận