Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 385: Thang máy ngắm cảnh (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-12 11:52:31
Việc dùng ảnh mạng đăng lên mạng xã hội cho thấy nhân vật lần này quá để ý đến ánh nhìn của người khác.  
Càng lướt xuống, Tô Thanh Ngư càng nghi ngờ nhân vật này có thể mắc chứng rối loạn nhân cách kịch tính.  
Tần suất đăng bài cực cao.  
Cơ bản mỗi ngày đăng 2-3 bài.  
Gần như làm loạn newsfeed.  
Cảm giác toàn bộ trang cá nhân, ngoài quảng cáo ra thì chỉ có nhân vật này liên tục đăng bài điên cuồng.  
Tô Thanh Ngư lướt mãi, tay đã mỏi nhừ.  
Cô phát hiện 3 tháng trước, nhân vật này liên tục đăng ảnh tự chụp.  
Tập trung chủ yếu trong vòng 1 tháng.  
Những bức ảnh tự sướng này cũng khó tả.  
Toàn dùng AI thay mặt.
Nhân vật trong phó bản đã tìm trên mạng những bức ảnh người mẫu body cực đẹp, xóa mặt người mẫu rồi ghép mặt mình vào.  
Caption: Mệt quá, hôm nay lại béo rồi.
Do Tô Thanh Ngư đã nhập vai nhân vật này nên những ảnh AI face-swap đều dùng mặt của cô, khiến cô nhăn mặt khó chịu.  
Thật là kinh khủng.  
Đã chọn ảnh mạng thì sao không chọn ảnh cùng phong cách cho đồng bộ?  
Có ảnh rõ ràng là người mẫu da trắng, đổi mặt vào trông vô cùng lệch tông.  
Nhân vật này còn rất thích tự dán nhãn bản thân.  
Khi thì đăng ảnh kèm caption: Mình bị OCD nên không chịu được cảnh túi xách bày bừa, phải mua tủ trưng bày cho ngăn nắp.
Ảnh minh họa là tủ trưng bày túi xách sang chảnh chụp từ Internet. 
Lúc lại tự nhận: Mình thuộc tuýp người ái kỷ tránh né, càng yêu càng phải tránh xa.
Kèm ảnh thiên thần bị thương.
Đỉnh điểm là một bức ảnh chụp nguyên chủ nhân trong lớp học đại học, caption ghi: Mình bị ám ảnh sạch sẽ nên không thể ngồi bàn ghế công cộng, phải lót giấy.
Nhưng trớ trêu thay, tờ giấy lót lại là... tờ báo.  
Kiểu nhân cách sân khấu này khi giao tiếp sẽ dùng hành vi phóng đại để thu hút sự chú ý, nhưng khi ở một mình lại cảm thấy đau khổ, cố gắng thể hiện bản thân bằng cách khác.  
Sau khi xem hết trang cá nhân, Tô Thanh Ngư đã hiểu sơ lược về nhân vật trong phó bản.  
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.  
Thứ hiện ra trước mắt không phải hành lang, mà là một căn phòng với tường làm bằng thịt sống, không gian ngập tràn mùi tanh nồng nặc khiến ngạt thở.  
Mùi hoa từ túi áo giúp Tô Thanh Ngư dễ chịu hơn phần nào.  
Chiếc đèn huỳnh quang mờ ảo treo lơ lửng trên trần. Ánh mắt cô dừng lại ở những con dao và kìm trên tường - tất cả đều không mới, đầu dao lấm tấm vết máu khô lạnh lẽo.  
Giữa phòng là chiếc bàn dài phủ khăn trắng tinh.
Tô Thanh Ngư bước trên nền đất thịt mềm nhũn, thận trọng tiến về phía trước. Cô nhìn thấy trên bàn chất đầy nội tạng các loại - phổi, tim, dạ dày...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=385]

dường như những bộ phận này vẫn còn sống, có thể co bóp nhẹ.  
Cảnh tượng này khiến da đầu Tô Thanh Ngư dựng đứng.  
Phía dưới bàn có tiếng động.  
Tô Thanh Ngư lắng nghe kỹ, phát hiện tiếng khóc nức nở nhỏ như tiếng mèo con.  
Cô nhấc tấm khăn bàn lên, phát hiện dưới gầm bàn có một bóng người đang run rẩy co ro, mặt chôn vào đầu gối.  
Nhìn từ phía sau, Tô Thanh Ngư đoán đó là một đứa trẻ khoảng 7-8 tuổi, vô cùng gầy gò, xương sống lộ rõ dưới lớp áo mỏng.  
Đầu còn trọc lốc.  
Tô Thanh Ngư đã quá quen với những cảnh quỷ dị trong phó bản.  
Cô đoán nếu gọi đứa bé này, khi nó ngẩng đầu lên rất có thể sẽ không có mặt, hoặc mặt và gáy giống hệt nhau.  
Ưu Ưu lập tức chui xuống gầm bàn, mon men đến bên cô bé đầu trọc, háo hức muốn xem mặt.
Tại 【Đoàn xiếc Táo Đỏ】, Ưu Ưu đã đặc biệt quan tâm đến bé gái bình hoa.  
Cô bé kia thấy Ưu Ưu tiến đến, lập tức chống tay chân bò về phía góc tối khác dưới gầm bàn.  
Trên tứ chi cô bé còn gắn những ống dẫn.  
Bị những chiếc ống hạn chế, động tác của cô bé trở nên khật khừ.  
"Ưu Ưu, đừng dọa em ấy."
Tô Thanh Ngư cũng cúi người xuống, nắm lấy mắt cá chân Ưu Ưu kéo cậu ta ra khỏi gầm bàn.  
Nếu dọa chạy mất, Tô Thanh Ngư biết tìm manh mối ở đâu.  
Ưu Ưu vẫn giữ vẻ ngây thơ: "Chủ nhân, tôi chỉ muốn làm quen thôi mà~"
"Người ta bò bằng cả tay chân để chạy, rõ ràng là không muốn kết bạn với cậu rồi."
Nếu lúc này Tô Thanh Ngư một mình xông pha phó bản, cô bé kia chắc chắn sẽ lộ ra hình dạng quỷ dị để dọa cô.  
Nhưng do có Ưu Ưu ở đây, quỷ dị trong phó bản đều tránh xa.  
Với chúng, Ưu Ưu còn đáng sợ hơn nhiều.
Tô Thanh Ngư rút một tờ tiền âm phủ, dụ cô bé từ dưới gầm bàn bò ra.  
"Ra đây chơi với chị đi, chị mua kẹo cho em."
Giọng Tô Thanh Ngư lúc này giống hệt sói già dụ thỏ con mở cửa.  
Cô bé từ từ ngẩng đầu từ giữa hai đầu gối, toàn thân như sợi dây thừng bện vào nhau.  
May mắn là khuôn mặt dù lõm vào trong nhưng vẫn có đủ ngũ quan.  
"Chị đến... khục khục khục... nhà em làm gì?"
"Thang máy dừng ở tầng này nên chị vào thôi."
Đầu cô bé vặn xoắn theo góc độ kỳ quái: "Thang máy... khục khục khục... thang máy nào? Tòa nhà này lắp thang máy bao giờ?"
Tô Thanh Ngư quay đầu chỉ về phía thang máy đang mở cửa. 
Chiếc thang máy đứng yên ở tầng 10.  
Tất cả nút bấm bên trong đều không phản ứng.  
Cô bé nhìn về phía thang máy, ngây người một lúc rồi lộ ra vẻ mặt phức tạp, nói điều Tô Thanh Ngư không hiểu hết: "Bây giờ chưa phải lúc đi thang máy. Chị đã lên thang máy rồi sao? Khục khục khục... Mẹ em không cho em đi thang máy, em cũng không thể rời khỏi phòng này."
"Tại sao mẹ em không ở nhà?"
"Mẹ... khục khục khục... đi làm rồi."
Tuy ngoại hình cô bé này hơi quái dị nhưng không có tính tấn công cao, lại khá nhiều chuyện: "Mẹ em là nghệ sĩ, mẹ biết nặn tượng và tô màu. Mẹ rất bận, ngày nào cũng về rất muộn mới có thời gian chơi với em. Chị muốn ở lại nhà em không? Chị có thể ở đây... khục khục khục... nếu chị chịu để quả thận trên bàn thì không cần đi thang máy nữa."
Tô Thanh Ngư lắc đầu, cô cần thông quan phó bản, không thể ở lại. 
Miễn phí còn không dám, huống chi phải để lại một quả thận.  
Cô cười từ chối: "Chị còn việc phải làm, không thể ở lại được."
Cô bé thất vọng quay về góc tối, không nói chuyện nữa.  
Tô Thanh Ngư dùng khăn bàn trắng che mũi, tiếp tục tìm kiếm quy tắc trong phòng.  
Ưu Ưu hỗ trợ.  
Căn phòng này có cảm giác mềm nhũn khi chạm vào, cộng thêm màu đỏ kích thích giác quan, ở lâu sẽ khiến tinh thần suy sụp nhanh chóng.  
Tô Thanh Ngư cần tranh thủ thời gian.  
"Ting—"
Thang máy phát ra âm thanh khởi động.  
Ưu Ưu nhắc nhở: "Chủ nhân, cửa thang máy sắp đóng rồi."

Bình Luận

31 Thảo luận