Lại liên tưởng đến việc ngày 13 ngày mai sẽ có tủ lạnh được chuyển đến...
Có thể suy đoán rằng, bạn cùng phòng đã giết người, đêm nào cũng phân xác, một phần thi thể được giấu trong phòng, một phần làm thành bữa trưa mang đi.
Để ngăn thi thể phát ra mùi hôi, sau đó sẽ đặt tủ lạnh để đông lạnh những phần thi thể còn lại.
Lý do bạn cùng phòng không cho Tô Thanh Ngư dọn dẹp là vì sợ cô phát hiện ra những mảnh vụn thi thể giấu trong phòng.
Con vẹt lúc mất điện đã kêu: Bật đèn, đừng để trời tối.
Điều này chứng tỏ trong bóng tối sẽ có thứ gì đó xuất hiện.
Ưu Ưu từng nói, vào ban đêm sẽ có quỷ dị muốn sờ vào bụng cô.
Bà lão đối diện đặt giày của chồng mình trước cửa nhà cô, chứng tỏ trước đây Tô Thanh Ngư sống ở đây đã bị kẻ xấu để ý.
Ban đêm, bà lão nghe thấy ba tiếng mở cửa.
Lần mở cửa đầu tiên là Tô Thanh Ngư mở cửa cho bạn cùng phòng vào.
Hai lần mở cửa sau, đêm qua Tô Thanh Ngư cũng đã nghe thấy.
Cửa được mở từ bên ngoài bằng chìa khóa, người này đã vào nhà sau khi bạn cùng phòng yên lặng, ở lại một lúc rồi rời đi.
Người có khả năng nhất có chìa khóa chính là chủ nhà.
Có vẻ như thân phận này của Tô Thanh Ngư đã bị xâm hại, trứng trong bụng rất có thể là một đứa trẻ.
Nếu vậy, chóng mặt vào ban đêm cũng có thể giải thích được.
Mỗi đêm lúc hai giờ sáng, có lẽ Tô Thanh Ngư đã hít phải loại thuốc gây mê.
Hiện tại vẫn còn hai vấn đề.
Vấn đề thứ nhất: Người bị bạn cùng phòng giết có liên quan đến những chuyện xảy ra với nhân vật Tô Thanh Ngư này không?
Vấn đề thứ hai: Bạn cùng phòng này là ai? Tại sao lại sống cùng Tô Thanh Ngư? Tại sao lại luôn chăm sóc cô? Và loại thuốc đó là gì?
Để giải đáp hai vấn đề này, Tô Thanh Ngư quyết định ghé thăm bà lão hàng xóm một lần nữa.
Cô mở cửa và kinh hãi phát hiện, bà cô lao công đang dán sát người vào cửa, đứng ngay trước cửa nhà cô, không một tiếng động, tay cầm giẻ lau, mái tóc rối bù che khuất gương mặt, chỉ lộ ra một con mắt đầy tia máu.
Mở cửa gặp sát thủ!
Tô Thanh Ngư lập tức lùi lại một bước, nhanh chóng đóng sập cửa lại.
Vừa rồi, cô không chỉ nhìn thấy bà cô lao công, mà còn thấy một cảnh tượng kinh hoàng hơn nữa.
Hành lang rải đầy tiền vàng mã.
Những tờ tiền vàng đang cháy bay khắp nơi như lá mùa thu rơi rụng.
Trước cửa nhà bà lão hàng xóm, hai bên trái phải bày hai vòng hoa tang lớn, chính giữa vòng hoa dán ảnh trắng đen của bà lão.
Bà lão đối diện đã chết.
Tô Thanh Ngư cảm thấy bụng mình đau nhói, lại bắt đầu phình to ra.
Tối đó, bạn cùng phòng trở về.
Vẫn là chiếc áo khoác đen ấy, ướt sũng nhỏ giọt nước, khuôn mặt bạn cùng phòng còn tái nhợt hơn hai hôm trước.
Trước tiên cô ấy đến xem con vẹt, lúc này nó có vẻ ủ rũ, bộ lông xanh gần như rụng hết, hôm nay báo giờ cũng ít hơn mấy ngày trước, có lẽ sắp bị ô nhiễm hoàn toàn rồi.
Bạn cùng phòng không hề hỏi thăm chuyện bụng của Tô Thanh Ngư.
Sau khi xem xong con vẹt, cô ấy đột nhiên ôm mặt khóc nức nở.
Tô Thanh Ngư còn chưa kịp an ủi thì tiếng khóc đã đột ngột dừng lại. Cô ấy buông tay khỏi mặt, nở một nụ cười quỷ dị, bước đến bồn rửa trong phòng khách, mang phần nguyên liệu nấu ăn ban đêm đặt trước mặt con chó.
Con chó mở mồm, bắt đầu ngấu nghiến ăn thịt.
Sau đó, bạn cùng phòng ngồi xuống ghế sofa. Vừa ngồi xuống, cô ấy liền vặn vẹo cổ hỏi Tô Thanh Ngư: "Ai đã động vào ghế sofa của tôi?"
Bạn cùng phòng dùng ngón trỏ chọc vào sofa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=369]
Khi chọc vào phần bông, chỗ lõm sẽ tự động đàn hồi trở lại.
Nhưng khi chọc vào phần nhồi bằng thịt vụn, sofa sẽ lõm thành một hố nhỏ.
Tô Thanh Ngư lập tức chỉ tay vào con chó đen: "Là nó làm đấy, tôi ngăn không được. Vừa ăn nhiều vừa ị bậy, còn phá đồ đạc, chẳng ngoan ngoãn chút nào."
Con chó đen hiểu được lời người, nó ngẩng đầu lên, hung dữ trừng mắt nhìn Tô Thanh Ngư, nhe ra những chiếc răng nanh sắc nhọn như muốn cắn đứt cổ họng cô ngay lập tức.
Nhưng rồi nó nhìn thấy Ưu Ưu đang nắm tay áo Tô Thanh Ngư, cười với nó, ấm áp hiền hòa, miệng kéo dài đến tận mang tai. Nó lập tức cúi đầu xuống, ngoan ngoãn ăn thịt.
Bạn cùng phòng chỉ gật đầu, không truy cứu thêm nữa.
Do bụng ngày càng to lên, Tô Thanh Ngư buộc phải cải thiện quan hệ với người bạn cùng phòng trước mặt.
Cô kéo một chiếc ghế từ bàn ăn lại ngồi xuống, liếc nhìn đồng hồ - còn nửa tiếng nữa là đến 2 giờ sáng, đủ thời gian để trò chuyện.
"Tối qua bạn ngủ có ngon không?"
"Ban ngày làm việc mệt quá, tối ngủ say như chết."
Giọng bạn cùng phòng lạnh nhạt, cô ấy dựa vào sofa trông vô cùng kiệt sức.
Tô Thanh Ngư hỏi: "Bạn làm nghề gì vậy?"
Bạn cùng phòng nhắm mắt đáp: "Tôi làm hộ lý tại Viện dưỡng lão Hồ Đen."
Tô Thanh Ngư đã nghe cái tên viện dưỡng lão này nhiều lần, chắc chắn lại là một phó bản khó nhằn.
Công việc hộ lý vô cùng vất vả, phải chăm sóc tận tay cho những cụ già tàn tật.
Có những cụ không thể tự sinh hoạt, ăn uống bài tiết đều tại giường, hộ lý phải thay bỉm và dọn chất thải.
Lại có những người tinh thần không ổn định, thường có hành vi bạo lực, đòi hỏi hộ lý vừa phải biết tự vệ, vừa cần kiên nhẫn chịu đựng.
Thảo nào người bạn cùng phòng này trông già hơn tuổi thật, chắc là do vất vả quá sức.
"Công việc hộ lý khổ cực thế, không nghĩ tới chuyện đổi nghề sao?"
"Chỉ cần là công việc kiếm tiền thì đều khổ cực cả."
Tô Thanh Ngư rút từ trong túi ra một xấp tiền âm phủ, dày đặc, tổng cộng tới một vạn.
Ai ngờ bạn cùng phòng nhìn thấy xấp tiền âm phủ này, phản ứng đầu tiên không phải là tham lam hay khát khao mà là lộ ra vẻ mặt gần như đau khổ thương xót. Cô ấy đứng dậy, đi đến bên cạnh Tô Thanh Ngư, đột nhiên giơ tay ra xoa xoa cái bụng đang phình to của cô.
Ánh mắt cô ấy tràn ngập đau đớn và giằng xé: "Quả trứng sắp giấu không được rồi."
Tô Thanh Ngư lập tức nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô ấy, hỏi: "Quả trứng này là của ai? Có phải của chủ nhà không?"
Bạn cùng phòng rút tay lại, khôi phục trạng thái lạnh lùng ban đầu, giọng điệu băng giá nói: "Hôm nay bạn uống thuốc chưa?"
"Chưa."
"Vậy thì nhớ uống thuốc đi."
Nói xong, bạn cùng phòng lấy từ dưới tủ ra miếng thịt mới, bắt đầu cắt lát.
Tô Thanh Ngư nhìn theo bóng lưng của bạn cùng phòng.
Tại sao người bạn cùng phòng này không bao giờ bước vào phòng cô?
Trong phòng cô, có một thứ mà bên ngoài không hề tồn tại.
Đó chính là chiếc gương.
Nghĩ đến đây, Tô Thanh Ngư quay về phòng, đập vỡ chiếc gương lớn treo trên tường. Gương vỡ vụn thành từng mảnh, cô nhặt lấy một mảnh mang ra phòng khách.
Bạn cùng phòng đang quay lưng lại phía cô, dùng con dao lạnh lẽo cắt từng lát thịt đỏ tươi.
Tô Thanh Ngư đặt mảnh gương trước mặt bạn cùng phòng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận