Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 328: Bờ biển Ánh Nắng (9)

Ngày cập nhật : 2025-09-07 01:13:03
“Mau đi đi, anh là đàn ông, đàn ông không được nói không được.”
Tô Thanh Ngư sờ mặt mình, cười trêu chọc: “Chỉ tiếc là tôi không có tóc trắng, không có khí chất thanh cao lạnh lùng như hoa sen tuyết đỉnh núi như anh. Nếu không tôi cũng tự mình ra trận rồi."
"Cô nương đó mặc rất ít..."
Tuy Bạch Hỏa nhìn về phía đó, nhưng ánh mắt không nán lại quá lâu trên người mỹ nữ mặc bikini.
“Bạch Hỏa, anh nghĩ xem, tại sao cô gái mặc bikini xinh đẹp kia lại vẫy tay với anh? Sao cô ta không vẫy tôi? Có phải vì phó bản biết anh không gần nữ sắc nên cố tình đặt thông tin quan trọng lên người cô ta? Nếu anh từ chối, chẳng phải sẽ bỏ lỡ manh mối quan trọng sao? Dù sao cũng không có phó bản nào bắt buộc phải chết, chỉ có đôi mắt bị che mờ của người thử thách thôi.”
Bạch Hỏa nghiêng đầu, ánh nắng trên bầu trời có phần hư ảo, rơi xuống gương mặt nghiêng nghiêng của anh, tựa như tuyết trắng được rắc bột vàng.
Anh nói: “Tâm trạng cô tốt nhỉ.”
Tô Thanh Ngư lập tức trề môi, nghiêm túc nói: “Cũng được, tôi là thiếu nữ rực rỡ tươi sáng.”
Chắc chắn không phải cô muốn xem trò vui.
Thuần lương vô hại.jpg
Bạch Hỏa nói là nói vậy, nhưng chỉ thoáng chuẩn bị tâm lý, anh đã giấu một lá bùa trong tay áo khoắc đen, bước về phía người phụ nữ kia.
Nhìn bóng lưng anh, bất giác toát lên cảm giác bi tráng như “Gió thu hiu hắt, nước Dịch lạnh lẽo”.
Tô Thanh Ngư bên này cũng không nhàn rỗi.
Trên bãi cát, số người bày sạp tăng lên rõ rệt.
Những chiếc lều đủ màu sắc chen chúc trên cát, các quầy hải sản tỏa ra mùi hương khiến người ta thèm thuồng.
Tôm, cua, sò xếp thành hàng trên giá nướng, được nướng trên than hồng, bốc hơi nghi ngút.
Mùi cá nướng lan tỏa trong không khí, thịt cá vàng ruộm lật qua lật lại trên lửa, phát ra tiếng tí tách. Tô Thanh Ngư ngửi thấy mùi thì là và ớt bột kích thích vị giác, không kìm được nuốt nước bọt.
Thơm quá.
Sức cám dỗ của mùi hương này đã vượt xa một món ăn thông thường.
Giống như một thứ sức mạnh vô hình, đang lôi kéo người thử thách ăn những món nướng này.
Một người đàn ông mặc áo hoa, da màu lúa mì, đội mũ rơm đang bán hải sản nướng, tay cầm xiên mực nướng than khổng lồ, vẫy tay với Tô Thanh Ngư, lớn tiếng rao.
“Hải sản miễn phí đây, đi qua đừng bỏ lỡ nhé! Cô gái nhỏ bên kia, có muốn thử miễn phí không? Xiên đầu tiên miễn phí, nếu thấy ngon thì tôi mới tính tiền!”
Tô Thanh Ngư dùng móng tay bấm vào lòng bàn tay, cảm giác đau nhói khiến cô kìm nén phần nào cơn thèm ăn. Cô thò tay vào túi tìm vỏ cam còn sót lại từ phó bản 【Thạch phủ】 chưa ăn hết.
Túi bên trái không có, một tay con rối chú hề bóp cái mũi không lỗ của nó, tay kia đưa vỏ cam cho Tô Thanh Ngư.
Vỏ cam đã khô quắt, mất nước, mùi hương còn lại cũng chẳng đáng là bao.
Tô Thanh Ngư đặt vỏ cam dưới mũi ngửi, ý thức càng kiên định hơn.
Vỏ cam trong tay cô hóa thành tro.
Quy tắc người tuần tra【Bờ biển Ánh Nắng】
【Từ 8 giờ sáng đến 8 giờ 30 tối, người tuần tra cần đi tuần quanh khu vực bãi cát, không được xuống biển bơi lội, không được ăn bất kỳ hải sản nào. Trong nhà gỗ trên bãi cát có đầy đủ vật dụng sinh hoạt, khi không có tình huống bất thường, các bạn có thể nghỉ ngơi trong đó.】
Tuyệt đối không được ăn hải sản.
Người đàn ông đội mũ rơm thấy Tô Thanh Ngư từ chối, vô cảm bước qua khu vực nướng đồ, hoàn toàn không bị mùi hương ảnh hưởng, trên mặt lộ ra vẻ oán độc.
Mấy người chủ sạp bán đồ nướng nhìn nhau rồi ra sức quạt lửa, cố gắng lan tỏa mùi hương xa hơn.
“Đừng quạt nữa, quạt mạnh thế này, nên chúc mừng anh vì đã thành công thu hút sự chú ý của tôi à?”
Tô Thanh Ngư bước đến sạp nướng của người đàn ông đội mũ rơm, bôi chút nước bọt lên mặt sau lá bùa Bạch Hỏa đưa cho cô rồi dán lên sạp nướng của người đàn ông: “Nướng ngon lắm, tôi dán cho anh một tờ giấy khen, cố gắng hơn nữa nhé.”
Gương mặt người đàn ông đội mũ rơm lập tức xanh lè.
Các chủ sạp xung quanh vội vàng kéo sạp của mình tránh xa anh ta.
Tốc độ nhanh đến mức khiến người ta phải kinh ngạc.
“Cô làm gì vậy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=328]

Tôi bán đồ ăn đấy!” Người đàn ông đội mũ rơm không chịu bỏ qua: “Cô dán thứ hôi hoắc đó lên sạp của tôi, tôi còn bán cá kiểu gì nữa?”
Tô Thanh Ngư cúi mắt đứng trước sạp, giọng không lớn: “Thì không cho anh bán đấy.”
“Cô dựa vào đâu mà không cho tôi bán?”
Người đàn ông đội mũ rơm râu ria xồm xoàm giận dữ: “Cô nghi cá của tôi có độc à?”
“Tôi có nói gì đâu, anh nhạy cảm thế làm gì?”
Tô Thanh Ngư nhìn người đàn ông đội mũ rơm, mỉm cười: “Chột dạ hả?”
Người đàn ông đội mũ rơm thề thốt, dù chẳng có lý lẽ gì nhưng không cản trở anh ta nói bậy: “Cá của tôi đều là cá từ biển lớn, mập mạp mọng nước, thơm nức mũi, đã qua kiểm tra theo tiêu chuẩn khoa học đặc biệt, chắc chắn ăn được!”
“Ai kiểm tra? Anh tự kiểm tự bán à?” Tô Thanh Ngư lấy ra một tờ tiền âm phủ một trăm, giọng chậm rãi: “Nếu anh nghĩ cá nuôi trong nước biển thế này chẳng có vấn đề gì, vậy anh dám ăn cá của mình không? Ngoan~ anh ăn hết đống cá này đi, tờ tiền âm phủ này là của anh.”
“Tôi bán để kiếm tiền, sao phải tự ăn?”
Người đàn ông đội mũ rơm nhìn chằm chằm tờ tiền âm phủ, trong lòng giằng co.
Tô Thanh Ngư lại lấy thêm năm trăm đồng âm phủ: “Tôi có sở thích, bản thân không thích ăn, nhưng thích nhìn người khác ăn. Anh thỏa mãn sở thích nhỏ này của tôi, tôi sẽ cho anh kiếm chút tiền.”
Rõ ràng người đàn ông đội mũ rơm đã động lòng.
“Tôi không tự ăn cá này đâu, tôi… tôi dị ứng hải sản.”
Anh ta che miệng, khẽ tiến lại gần Tô Thanh Ngư, thì thầm: “Nhưng nếu cô đưa số tiền âm phủ này cho tôi, tôi sẽ chỉ cho cô một cách phát tài.”
Tô Thanh Ngư đưa tờ tiền âm phủ ra, ngay khi góc tờ tiền sắp chạm vào lòng bàn tay người đàn ông đội mũ rơm, cô đột nhiên rút lại, mỉm cười tinh quái: “Vậy anh tiết lộ một chút trước đi, để tôi xem cách của anh có đáng giá sáu trăm đồng âm phủ không.”
Người đàn ông đội mũ rơm nhìn tờ tiền âm phủ sắp vào tay bỗng bay mất.
Anh ta lập tức khai hết: “Tôi biết cách vận chuyển cá ra ngoài để bán giá cao!”
Vận chuyển ra ngoài?
Tức là rời khỏi phó bản.
Tô Thanh Ngư nổi hứng thú.
Cuối cùng, sau một hồi thương lượng, Tô Thanh Ngư dùng sáu trăm đồng âm phủ đổi lấy một mẩu giấy.
Trên mẩu giấy viết.
Quy tắc thông quan【Bờ biển Ánh Nắng】.
【Cấp C: Đeo mặt nạ cá kỳ dị, đứng ở góc tây bắc dưới ngọn hải đăng lúc nửa đêm, rời đi theo tàu buôn hải sản.】
Giết những con cá kỳ dị đó không khó, hiện trong ba lô của Tô Thanh Ngư đã có một tấm da mặt của chúng.
Chỉ cần đeo vào là có thể rời đi sao?
Tô Thanh Ngư cảm thấy quy tắc thông quan này hẳn phải có bẫy.
Quy tắc thông quan chỉ đảm bảo bạn sống sót rời khỏi phó bản này.
Còn sau khi rời đi sẽ trở thành thứ gì, không nằm trong phạm vi quản lý của quy tắc thông quan.
Bạch Hỏa đi đến bên cô gái tóc vàng mắt xanh lả lơi. Người phụ nữ nghiêng người, tay nhẹ nhàng kéo áo choàng đen của Bạch Hỏa, giọng ngọt ngào: "Anh bạn, lại gần em chút nào, đứng cao thế này sao thoa kem chống nắng cho em được?"
Bạch Hỏa bình thản kéo vạt áo choàng khỏi tay người phụ nữ, cầm chiếc ô che nắng bên cạnh đặt xuống cạnh cô ta. Bóng ô che phủ lấy người phụ nữ.
"Sao anh lại che mất nắng của em?" Người phụ nữ vốn đến để tắm nắng, bị Bạch Hỏa lấy ô che đột ngột, toàn thân cứng đờ.
Bạch Hỏa nghiêm nghị nói: "Như vậy cô nương không cần thoa kem chống nắng nữa, ta đang giúp cô nương giải quyết nỗi lo trước mắt đấy."
"Tôi đến đây là để làm nâu da mà." Chiếc ô che nắng khiến cô gái tóc vàng chìm trong bóng tối, cô ta bất mãn nói: "Mau cất ô đi nào, trông anh tuấn tú khác người thế mà hóa ra lại là khúc gỗ."
Bạch Hỏa phát hiện, đôi mắt xanh lục của người phụ nữ kia đang phát ra ánh sáng huỳnh quang trong bóng tối.
Quả nhiên có vấn đề.
Đôi mắt xám của anh lại liếc nhìn chai kem chống nắng đó.

Bình Luận

31 Thảo luận