Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 448: Trang trại nuôi rắn Uroboros (22)

Ngày cập nhật : 2025-09-15 16:47:12
Naoko là quỷ dị, dù cô ta có giúp dẫn đường thật nhưng Tô Thanh Ngư không thêt dễ dàng tin tưởng cô ta như vậy, giao toàn bộ quyền chủ động cho cô ta.
Dù Naoko thật sự có thù với người đàn ông áo xanh này, cũng không đơn giản giúp cô như vậy.
Nếu cô ta tốt bụng thật, vừa nãy đã không để cô chảy máu dẫn đường mà chỉ cần thì thầm chỉ lối.
Tô Thanh Ngư sẽ để Naoko uống ly rượu này, nhưng không quay lưng ngay.
Cô mỉm cười rót một ly rượu hùng hoàng cho người áo xanh mặt nhọn, rồi cầm bình rượu, đưa ly đến miệng gã, nói: “Anh dùng ly, tôi dùng bình, tình cảm sâu đậm, cạn một hơi.”
Người áo xanh nhìn cô bằng đôi mắt híp, muốn tự cầm ly uống. Tô Thanh Ngư rụt tay cầm ly lại: “Ê, để tôi đút cho anh.”
Rót say chết gã.
Đôi mắt hẹp của gã hơi mở to, nhìn cô âm u: “Cô đúng là biết điều… khặc khặc khặc… Tôi sẽ bảo chuồng lợn giết một con, đem thịt đùi lợn ngon nhất cho cô.”
“Tôi không đói lắm.”
Gã đứng, nghiêng người tới trước như không xương, giọng trầm xuống: “Không được… khặc khặc khặc… cô phải ăn.”
Xem ra hôm nay chắc chắn có một con lợn xui xẻo.
“Thế không cần giết lợn, để chúng làm việc ở chuồng lợn đi. Nếu anh nhất định chiêu đãi, cắt một cái đuôi lợn hay tai lợn cũng được, giòn giòn, tôi thích.”
Người áo xanh mở miệng, thè lưỡi dài chẻ đôi: “Nghe cô.”
“Nào nào nào, uống rượu uống rượu.”
Tô Thanh Ngư nhiệt tình chuốc rượu, gạt bàn tay mềm oặt của gã, đưa ly đến miệng: “Đại ca, để tôi đút, anh đón tôi nhiệt tình thế nào, uống rượu phải dứt khoát thế ấy.”
Quy tắc nói người áo xanh vốn thích rượu.
“Chậm thôi, chậm thôi.”
“Chậm gì mà chậm, tửu lượng thể hiện nhân phẩm. Đại ca là người hào sảng, uống rượu cũng phải thoải mái.”
Gã chỉ định nhấp một ngụm, nhưng Tô Thanh Ngư thấy gã há miệng, đổ cả ly vào. Cô giơ tay cao, buộc gã ngửa đầu. Rượu hùng hoàng trôi hết, người áo xanh gập đôi từ giữa thân như khó giữ hình người.
Gã bắt đầu vặn vẹo, say rồi.
Nhân lúc gã loạng choạng, Tô Thanh Ngư đặt bình rượu sau gáy để Naoko uống.
Người áo xanh không ngốc, cổ gã vươn dài đến mức xoắn được, say khướt hỏi: “Sao cô không uống? Khặc khặc khặc… cô định lừa tôi à?”
“Tôi uống rồi mà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=448]

Tôi biểu diễn tuyệt kỹ cho đại ca, gọi là uống bằng gáy.”
Tô Thanh Ngư để Naoko uống cạn bình rồi đưa bình rỗng ra trước mặt gã, lật ngược: “Đại ca, xem này, tôi dị ứng rượu mà vẫn uống sạch, đủ thấy lòng thành với đại ca.”
Gã thò đầu dưới bình lật ngược, lưỡi dài gần chạm mép bình, Tô Thanh Ngư lập tức rút lại.
Không để gã làm bẩn bình rượu.
Quy tắc thứ tư của phòng hồng【Trang trại nuôi rắn Uroboros】.
【Người mặc áo xanh cực kỳ nguy hiểm, hãy cẩn thận, đừng để anh ta nhận ra ý định rời đi, nếu không tự chịu hậu quả. Người áo xanh thích rượu nhưng tửu lượng kém, tìm cách cho anh ta uống rượu hùng hoàng, anh ta sẽ cho bạn thứ bạn muốn.】
Naoko ở sau lưng Tô Thanh Ngư, giọng gấp gáp: “Nhanh… khặc khặc của… bảo anh ta gọi Huệ Tử đến.”
Tô Thanh Ngư: “Gọi đến?”
Cô thấy không ổn.
Thấy người áo xanh uống rượu hùng hoàng, rượu dần phát huy tác dụng, gã gục xuống bàn như rắn. Tô Thanh Ngư chống cằm, bắt đầu thở dài.
“Haizz”
Tiếng đầu, người áo xanh không để ý.
“Haizz haizz haizz”
Tô Thanh Ngư thở dài to hơn.
Người đàn ông áo xanh mới quay đầu: “Thở dài gì thế?”
“Tôi cảm thấy mình không được coi trọng.”
Người áo xanh nghiêng đầu, say rượu, vẻ mặt ngơ ngác.
Tô Thanh Ngư nói tiếp: “Tôi được chọn vào phòng hồng, chẳng phải vì tôi khác đám động vật ngoài kia sao? Thế mà tôi vẫn chỉ là số 13, một con số, một mã, không tên, không được coi trọng.”
Gã giơ tay, lòng bàn tay không xương, mềm lạnh như thạch, dính vào mặt cô. Tay kia vươn dài như xúc tu, bắt đầu lục lọi khắp phòng.
“Cô ngoan ngoãn ở trong phòng này đẻ trứng cho tôi… khặc khặc khặc… tôi sẽ tìm tên cho cô.”
Người áo xanh sẽ đưa danh sách cho Tô Thanh Ngư, vì gã không thích người mang lông lợn hay tai chó, gã thích “thuần chủng”.
Gã để danh sách trong phòng làm phần thưởng cho những người đẻ trứng rắn.
Gã lục lọi một lúc, không tìm thấy danh sách.
“Ai lấy danh sách của tôi?!”
Gã đột nhiên nổi giận, cơ thể phình to, áo ngoài rách toạc, da trắng mọc đầy mảng xanh: “Chắc chắn là ả đàn bà trước đây… khặc khặc khặc… Huệ Tử ngu xuẩn chọn người thế nào? Ả lấy hết danh sách! Không thể tha thứ! Không thể tha thứ!!”
Sau đó gã quấn tay quanh cổ Tô Thanh Ngư, nhấc cô khỏi mặt đất. Cô nghẹt thở như cá rời nước, há miệng tìm không khí.
“Tôi nên tiêm thẳng trứng vào bụng các người… khặc khặc khặc… rồi mổ ra… con người đều là gia súc, không nên nói chuyện với gia súc… khặc khặc khặc…”
“Cô ta là cô ta… khụ khụ khụ… tôi là tôi. Oan có đầu nợ có chủ. Cô ta lên thuyền rời đi, có lẽ chưa ra khỏi cảng, bây giờ anh đuổi chắc vẫn kịp… khụ khụ khụ…”
Tô Thanh Ngư kiễng chân, cố bám đất.
Naoko nghe vậy, cũng điên cuồng làm loạn ở sau lưng cô: “Bảo anh ta gọi chị tôi ra… khặc khặc khặc… nghe tôi, nếu không cô sẽ chết.”
Người áo xanh quăng Tô Thanh Ngư ra, đập vào tivi phía sau. Kỳ lạ là lưng cô đập mạnh, nhưng không đau, thay vào đó, Naoko phát ra tiếng thét chói tai, không giống con người.
Người áo xanh đột nhiên im lặng, rồi nở nụ cười rợn người: “Ai về vậy? Giọng quen thuộc này? Là bé cưng của tôi sao?”
Naoko hét lên sau lưng Tô Thanh Ngư: “Đi mau! Bảo anh ta tránh xa cô!”
Tô Thanh Ngư xoa eo, bình tĩnh đứng yên: “Anh gọi tôi là bé cưng, nhưng không chịu nói tên tôi. Như vậy khiến tôi không thấy thành ý của anh.”
“Danh sách… khặc khặc khặc… danh sách.”
Người áo xanh bò bằng bụng, hai chân kéo lê sau như rắn trườn từng nhịp ra cửa rồi ngoảnh đầu: “Tôi đi lấy cho cô.”
Theo quy tắc, gã sẽ mang thứ cô muốn.
Nhưng Naoko sau lưng Tô Thanh Ngư sắp lộ nguyên hình.
“Sao cô… khặc khặc khặc… không làm theo lời tôi?”

Bình Luận

31 Thảo luận